Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 802: Tôi đi Thục Xuyên
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Ông Tân, nhà ông ở đâu?”“Ông quên rồi, đợi đến Thục Xuyên rồi tìm lại!”Tân Nhất Phàm nói.Trần Khiêm cạn lời, cười.“Trần Khiêm? Sao cậu lại ở đây?”Lúc Trần Khiêm nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ một số chuyện thì đột nhiên một giọng nữ ngờ vực hỏi.Không ngờ trên tàu cao tốc cũng có thể gặp được người quen, Trần Khiêm ngoảnh lại nhìn.Là Hồ Tuệ Mãn!Ngồi bên cạnh cô ta còn có Thẩm Quân Văn lần trước có gặp và một vài người khác.Điều khiến Trần Khiêm ngạc nhiên đó là mấy người bọn họ đều đã thay đổi phong cách ăn mặc trước đây.Hiện tại trông hơi giống học sinh.Lúc này, cô gái kia cũng theo Hồ Tuệ Mãn nhìn về phía Trần Khiêm.“Tôi đi Thục Xuyên! Cậu đi đâu?” Trần Khiêm nhàn nhạt nói.Dù sao Hồ Tuệ Mãn cũng là bạn học, còn là tổ trưởng hồi cấp ba của mình nữa.Cho nên Trần Khiêm hỏi.“Bọn tôi cũng đi Thục Xuyên, nhưng mà làm gì thì cậu đừng hỏi!”Hồ Tuệ Mẫn nhàn nhạt trả lời. 'Thầm nghĩ trùng hợp thật đấy. Ở đâu cũng có thể gặp được cậu ta.Hơn nữa Trần Khiêm cũng được thật, không ngồi tàu lửa xanh lá mà lại ngồi tàu cao tốc.Sau khi chào hỏi sương sương, Hồ Tuệ Mãn nói chuyện với Trần Khiêm vài câu, sau đó thì không nói thêm gì nữa.Còn Trần Khiêm lại cảm thấy mình có hơi nhiệt tình với người ta, còn người ta thì chỉ lạnh lùng đáp lại.Nhưng cũng không có gì quan trọng.Trần Khiêm cũng không tính toán với cô ta làm gì.Nhưng nhìn thế này, chắc là Hồ Tuệ Mẫn đi Thục Xuyên là nhiệm vụ bí mật gì đó.Trần Khiêm cũng chẳng có hứng thú. Lúc này, Tô Tử Nguyệt lại gọt xong trái cây.Bởi vì Tô Tử Nguyệt nhìn ra được Trần Khiêm với Hồ Tuệ Mãn quen biết nhau.Với cả nhóm Hồ Tuệ Mãn cũng ngồi gần với Trần Khiêm.Thế là Tô Tử Nguyệt cười hỏi Hồ Tuệ Mẫn: “Cô Hồ, tôi vừa gọt xong trái cây, cô ăn một miếng nhé?”Tô Tử Nguyệt vừa tốt bụng lại còn nhiệt tình. Cứ mời Hồ Tuệ Mẫn. “Cảm ơn, tôi không ăn trái cây!”Hồ Tuệ Mãn thơ ơ đáp lại.Trong mắt cô ta, Trần Khiêm đã thấp hèn rồi, cho nên tất nhiên cô ta cũng sẽ coi thường bạn bè của Trần Khiêm.Cũng giống như khi bạn ở trong một vòng tròn mà lại không có chút cảm giác tồn tại nào thì mọi người đều sẽ coi thường bạn.Sau đó bạn đưa bạn của bạn vào cái vòng tròn này, đương nhiên người khác cũng sẽ coi thường bạn của bạn rồi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Ông Tân, nhà ông ở đâu?”“Ông quên rồi, đợi đến Thục Xuyên rồi tìm lại!”Tân Nhất Phàm nói.Trần Khiêm cạn lời, cười.“Trần Khiêm? Sao cậu lại ở đây?”Lúc Trần Khiêm nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ một số chuyện thì đột nhiên một giọng nữ ngờ vực hỏi.Không ngờ trên tàu cao tốc cũng có thể gặp được người quen, Trần Khiêm ngoảnh lại nhìn.Là Hồ Tuệ Mãn!Ngồi bên cạnh cô ta còn có Thẩm Quân Văn lần trước có gặp và một vài người khác.Điều khiến Trần Khiêm ngạc nhiên đó là mấy người bọn họ đều đã thay đổi phong cách ăn mặc trước đây.Hiện tại trông hơi giống học sinh.Lúc này, cô gái kia cũng theo Hồ Tuệ Mãn nhìn về phía Trần Khiêm.“Tôi đi Thục Xuyên! Cậu đi đâu?” Trần Khiêm nhàn nhạt nói.Dù sao Hồ Tuệ Mãn cũng là bạn học, còn là tổ trưởng hồi cấp ba của mình nữa.Cho nên Trần Khiêm hỏi.“Bọn tôi cũng đi Thục Xuyên, nhưng mà làm gì thì cậu đừng hỏi!”Hồ Tuệ Mẫn nhàn nhạt trả lời. 'Thầm nghĩ trùng hợp thật đấy. Ở đâu cũng có thể gặp được cậu ta.Hơn nữa Trần Khiêm cũng được thật, không ngồi tàu lửa xanh lá mà lại ngồi tàu cao tốc.Sau khi chào hỏi sương sương, Hồ Tuệ Mãn nói chuyện với Trần Khiêm vài câu, sau đó thì không nói thêm gì nữa.Còn Trần Khiêm lại cảm thấy mình có hơi nhiệt tình với người ta, còn người ta thì chỉ lạnh lùng đáp lại.Nhưng cũng không có gì quan trọng.Trần Khiêm cũng không tính toán với cô ta làm gì.Nhưng nhìn thế này, chắc là Hồ Tuệ Mẫn đi Thục Xuyên là nhiệm vụ bí mật gì đó.Trần Khiêm cũng chẳng có hứng thú. Lúc này, Tô Tử Nguyệt lại gọt xong trái cây.Bởi vì Tô Tử Nguyệt nhìn ra được Trần Khiêm với Hồ Tuệ Mãn quen biết nhau.Với cả nhóm Hồ Tuệ Mãn cũng ngồi gần với Trần Khiêm.Thế là Tô Tử Nguyệt cười hỏi Hồ Tuệ Mẫn: “Cô Hồ, tôi vừa gọt xong trái cây, cô ăn một miếng nhé?”Tô Tử Nguyệt vừa tốt bụng lại còn nhiệt tình. Cứ mời Hồ Tuệ Mẫn. “Cảm ơn, tôi không ăn trái cây!”Hồ Tuệ Mãn thơ ơ đáp lại.Trong mắt cô ta, Trần Khiêm đã thấp hèn rồi, cho nên tất nhiên cô ta cũng sẽ coi thường bạn bè của Trần Khiêm.Cũng giống như khi bạn ở trong một vòng tròn mà lại không có chút cảm giác tồn tại nào thì mọi người đều sẽ coi thường bạn.Sau đó bạn đưa bạn của bạn vào cái vòng tròn này, đương nhiên người khác cũng sẽ coi thường bạn của bạn rồi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Ông Tân, nhà ông ở đâu?”“Ông quên rồi, đợi đến Thục Xuyên rồi tìm lại!”Tân Nhất Phàm nói.Trần Khiêm cạn lời, cười.“Trần Khiêm? Sao cậu lại ở đây?”Lúc Trần Khiêm nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ một số chuyện thì đột nhiên một giọng nữ ngờ vực hỏi.Không ngờ trên tàu cao tốc cũng có thể gặp được người quen, Trần Khiêm ngoảnh lại nhìn.Là Hồ Tuệ Mãn!Ngồi bên cạnh cô ta còn có Thẩm Quân Văn lần trước có gặp và một vài người khác.Điều khiến Trần Khiêm ngạc nhiên đó là mấy người bọn họ đều đã thay đổi phong cách ăn mặc trước đây.Hiện tại trông hơi giống học sinh.Lúc này, cô gái kia cũng theo Hồ Tuệ Mãn nhìn về phía Trần Khiêm.“Tôi đi Thục Xuyên! Cậu đi đâu?” Trần Khiêm nhàn nhạt nói.Dù sao Hồ Tuệ Mãn cũng là bạn học, còn là tổ trưởng hồi cấp ba của mình nữa.Cho nên Trần Khiêm hỏi.“Bọn tôi cũng đi Thục Xuyên, nhưng mà làm gì thì cậu đừng hỏi!”Hồ Tuệ Mẫn nhàn nhạt trả lời. 'Thầm nghĩ trùng hợp thật đấy. Ở đâu cũng có thể gặp được cậu ta.Hơn nữa Trần Khiêm cũng được thật, không ngồi tàu lửa xanh lá mà lại ngồi tàu cao tốc.Sau khi chào hỏi sương sương, Hồ Tuệ Mãn nói chuyện với Trần Khiêm vài câu, sau đó thì không nói thêm gì nữa.Còn Trần Khiêm lại cảm thấy mình có hơi nhiệt tình với người ta, còn người ta thì chỉ lạnh lùng đáp lại.Nhưng cũng không có gì quan trọng.Trần Khiêm cũng không tính toán với cô ta làm gì.Nhưng nhìn thế này, chắc là Hồ Tuệ Mẫn đi Thục Xuyên là nhiệm vụ bí mật gì đó.Trần Khiêm cũng chẳng có hứng thú. Lúc này, Tô Tử Nguyệt lại gọt xong trái cây.Bởi vì Tô Tử Nguyệt nhìn ra được Trần Khiêm với Hồ Tuệ Mãn quen biết nhau.Với cả nhóm Hồ Tuệ Mãn cũng ngồi gần với Trần Khiêm.Thế là Tô Tử Nguyệt cười hỏi Hồ Tuệ Mẫn: “Cô Hồ, tôi vừa gọt xong trái cây, cô ăn một miếng nhé?”Tô Tử Nguyệt vừa tốt bụng lại còn nhiệt tình. Cứ mời Hồ Tuệ Mẫn. “Cảm ơn, tôi không ăn trái cây!”Hồ Tuệ Mãn thơ ơ đáp lại.Trong mắt cô ta, Trần Khiêm đã thấp hèn rồi, cho nên tất nhiên cô ta cũng sẽ coi thường bạn bè của Trần Khiêm.Cũng giống như khi bạn ở trong một vòng tròn mà lại không có chút cảm giác tồn tại nào thì mọi người đều sẽ coi thường bạn.Sau đó bạn đưa bạn của bạn vào cái vòng tròn này, đương nhiên người khác cũng sẽ coi thường bạn của bạn rồi.