Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 809: Tôi không ăn cắp

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Hơn nữa, nhân viên trao thưởng, tôi đã quyết định chọn một trong số các thực tập sinh của kì này. Điều phải đặc biệt chú ý đó là giao lưu tương tác với ông lớn này!”Chủ nhiệm Hầu cũng vô cùng căng thẳng nói.“Hoa Lệ, bọn tôi ủng hộ cậu!”Lúc này, một nhóm người ở hội trường hô hào.Bọn họ đều là những cậu ấm có máu mặt, có tiền, rõ ràng là đến để ủng hộ Dương Hoa Lệ, đươngnhiên cũng có đủ tư cách để vào hội trường rồi.Thực thế thì tính đến hiện tại đã có rất nhiều người vào vị trí rồi.Ngay cả những ông lớn ở Yên Kinh, Ma Đô cũng đến.Khóe miệng chủ nhiệm Hầu giật giật, sau đó ngượng ngùng cười: “Tôi với đài truyền hình đã thảo luận và đưa ra quyết định rồi, để bạn Tô Mộc Vũ đảm nhiệm!”“Mộc Vũ, em phải cố lên nhé!”Chủ nhiệm Hầu gửi gắm niềm hi vọng.Tô Mộc Vũ gật đầu.“Hừ, em không đồng ý!”Mặt Dương Hoa Lệ thoáng chốc tái xanh, không nghi ngờ gì nữa, lần này ai được chọn thì chính là người đứng đầu trong các thực tập sinh rồi.Cho nên tất nhiên Dương Hoa Lệ lo lắng rồi.“Hoa Lệ, em còn có nhiệm vụ khác, có gì mà không đồng ý chứ?”Chủ nhiệm Hầu biết xuất thân của Dương Hoa Lệ, cho nên cũng không dám quá nghiêm khắc.“Em không có nói em muốn được chọn, ý của em là chọn ai cũng được nhưng không thể là một kẻ trộm được. Nếu không thì quả thực là một sự xúc phạm đối với người khác!”Dương Hoa Lệ nói. “Kẻ trộm gì? Em nói gì vậy chứ?” Chủ nhiệm Hầu nghiêm khắc nói.“Nói mới nhớ, em đang định báo cáo với chủ nhiệm đây. Tối hôm qua, Tô Mộc Vũ trộm lấy nhãn kim cương mà bạn trai Hiểu Vân tặng cho cậu ấy, tất cả bọn em đều nhìn thấy, bắt quả tang tại trậnDương Hoa Lệ nói.Tất cả các cô gái đều gật đầu.Nói thật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì chẳng ai tin đây là sự thật cả.“Dựa vào điểm này thì Tô Mộc Vũ đã không có tư cách rồi!”“Đúng vậy, sao có thể để loại người này làm được?”“Xía, cứ đuổi thẳng cổ ra ngoài thôi, còn trộm đồ nữa, thật mất mặt mài!”“Đúng vậy, thực tập sinh chúng ta bị cô làm mất hết danh dự rồi!”Có không ít thực tập sinh, trong đó có cả những cô gái ghen tị với Tô Mộc Vũ, lúc này cùng nhau nói hùa vào.“Tôi không ăn cắp, tôi không có...”Đối mặt với sự khinh bỉ và chỉ trích của người khác, Tô Mộc Vũ nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Hơn nữa, nhân viên trao thưởng, tôi đã quyết định chọn một trong số các thực tập sinh của kì này. Điều phải đặc biệt chú ý đó là giao lưu tương tác với ông lớn này!”Chủ nhiệm Hầu cũng vô cùng căng thẳng nói.“Hoa Lệ, bọn tôi ủng hộ cậu!”Lúc này, một nhóm người ở hội trường hô hào.Bọn họ đều là những cậu ấm có máu mặt, có tiền, rõ ràng là đến để ủng hộ Dương Hoa Lệ, đươngnhiên cũng có đủ tư cách để vào hội trường rồi.Thực thế thì tính đến hiện tại đã có rất nhiều người vào vị trí rồi.Ngay cả những ông lớn ở Yên Kinh, Ma Đô cũng đến.Khóe miệng chủ nhiệm Hầu giật giật, sau đó ngượng ngùng cười: “Tôi với đài truyền hình đã thảo luận và đưa ra quyết định rồi, để bạn Tô Mộc Vũ đảm nhiệm!”“Mộc Vũ, em phải cố lên nhé!”Chủ nhiệm Hầu gửi gắm niềm hi vọng.Tô Mộc Vũ gật đầu.“Hừ, em không đồng ý!”Mặt Dương Hoa Lệ thoáng chốc tái xanh, không nghi ngờ gì nữa, lần này ai được chọn thì chính là người đứng đầu trong các thực tập sinh rồi.Cho nên tất nhiên Dương Hoa Lệ lo lắng rồi.“Hoa Lệ, em còn có nhiệm vụ khác, có gì mà không đồng ý chứ?”Chủ nhiệm Hầu biết xuất thân của Dương Hoa Lệ, cho nên cũng không dám quá nghiêm khắc.“Em không có nói em muốn được chọn, ý của em là chọn ai cũng được nhưng không thể là một kẻ trộm được. Nếu không thì quả thực là một sự xúc phạm đối với người khác!”Dương Hoa Lệ nói. “Kẻ trộm gì? Em nói gì vậy chứ?” Chủ nhiệm Hầu nghiêm khắc nói.“Nói mới nhớ, em đang định báo cáo với chủ nhiệm đây. Tối hôm qua, Tô Mộc Vũ trộm lấy nhãn kim cương mà bạn trai Hiểu Vân tặng cho cậu ấy, tất cả bọn em đều nhìn thấy, bắt quả tang tại trậnDương Hoa Lệ nói.Tất cả các cô gái đều gật đầu.Nói thật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì chẳng ai tin đây là sự thật cả.“Dựa vào điểm này thì Tô Mộc Vũ đã không có tư cách rồi!”“Đúng vậy, sao có thể để loại người này làm được?”“Xía, cứ đuổi thẳng cổ ra ngoài thôi, còn trộm đồ nữa, thật mất mặt mài!”“Đúng vậy, thực tập sinh chúng ta bị cô làm mất hết danh dự rồi!”Có không ít thực tập sinh, trong đó có cả những cô gái ghen tị với Tô Mộc Vũ, lúc này cùng nhau nói hùa vào.“Tôi không ăn cắp, tôi không có...”Đối mặt với sự khinh bỉ và chỉ trích của người khác, Tô Mộc Vũ nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Hơn nữa, nhân viên trao thưởng, tôi đã quyết định chọn một trong số các thực tập sinh của kì này. Điều phải đặc biệt chú ý đó là giao lưu tương tác với ông lớn này!”Chủ nhiệm Hầu cũng vô cùng căng thẳng nói.“Hoa Lệ, bọn tôi ủng hộ cậu!”Lúc này, một nhóm người ở hội trường hô hào.Bọn họ đều là những cậu ấm có máu mặt, có tiền, rõ ràng là đến để ủng hộ Dương Hoa Lệ, đươngnhiên cũng có đủ tư cách để vào hội trường rồi.Thực thế thì tính đến hiện tại đã có rất nhiều người vào vị trí rồi.Ngay cả những ông lớn ở Yên Kinh, Ma Đô cũng đến.Khóe miệng chủ nhiệm Hầu giật giật, sau đó ngượng ngùng cười: “Tôi với đài truyền hình đã thảo luận và đưa ra quyết định rồi, để bạn Tô Mộc Vũ đảm nhiệm!”“Mộc Vũ, em phải cố lên nhé!”Chủ nhiệm Hầu gửi gắm niềm hi vọng.Tô Mộc Vũ gật đầu.“Hừ, em không đồng ý!”Mặt Dương Hoa Lệ thoáng chốc tái xanh, không nghi ngờ gì nữa, lần này ai được chọn thì chính là người đứng đầu trong các thực tập sinh rồi.Cho nên tất nhiên Dương Hoa Lệ lo lắng rồi.“Hoa Lệ, em còn có nhiệm vụ khác, có gì mà không đồng ý chứ?”Chủ nhiệm Hầu biết xuất thân của Dương Hoa Lệ, cho nên cũng không dám quá nghiêm khắc.“Em không có nói em muốn được chọn, ý của em là chọn ai cũng được nhưng không thể là một kẻ trộm được. Nếu không thì quả thực là một sự xúc phạm đối với người khác!”Dương Hoa Lệ nói. “Kẻ trộm gì? Em nói gì vậy chứ?” Chủ nhiệm Hầu nghiêm khắc nói.“Nói mới nhớ, em đang định báo cáo với chủ nhiệm đây. Tối hôm qua, Tô Mộc Vũ trộm lấy nhãn kim cương mà bạn trai Hiểu Vân tặng cho cậu ấy, tất cả bọn em đều nhìn thấy, bắt quả tang tại trậnDương Hoa Lệ nói.Tất cả các cô gái đều gật đầu.Nói thật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì chẳng ai tin đây là sự thật cả.“Dựa vào điểm này thì Tô Mộc Vũ đã không có tư cách rồi!”“Đúng vậy, sao có thể để loại người này làm được?”“Xía, cứ đuổi thẳng cổ ra ngoài thôi, còn trộm đồ nữa, thật mất mặt mài!”“Đúng vậy, thực tập sinh chúng ta bị cô làm mất hết danh dự rồi!”Có không ít thực tập sinh, trong đó có cả những cô gái ghen tị với Tô Mộc Vũ, lúc này cùng nhau nói hùa vào.“Tôi không ăn cắp, tôi không có...”Đối mặt với sự khinh bỉ và chỉ trích của người khác, Tô Mộc Vũ nói.

Chương 809: Tôi không ăn cắp