Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 810: Không thể cho em được

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Mộc Vũ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”Chủ nhiệm Hầu thấy rất nhiều người tụ tập ồn ào, mặc dù ông ta rất thích Tô Mộc Vũ nhưng vẫn phải xử lý một cách công bằng.“Hiểu Vân, cậu nói cho chủ nhiệm Hầu nghe đi!”Dương Hoa Lệ kéo Lý Hiểu Vân đang yên lặng đến trước mặt.Lý Hiểu Vân ấp úng, vốn dĩ không muốn nói. Google‎ 𝑡𝗿a𝗻g‎ 𝗻à𝒚,‎ đọc‎ 𝗻ga𝒚‎ khô𝗻g‎ quả𝗻g‎ cáo‎ ﹏‎ T‎ 𝙍‎ u‎ M‎ T‎ 𝙍‎ 𝖴‎ 𝓨‎ e‎ N.V𝗻‎ ‎ ﹏Thật sự lúc bình thường, Mộc Vũ là một người rất tốt, Lý Hiểu Vân và Tô Mộc Vũ lại thân với nhau như vậy.Đúng là khi chiếc nhãn của mình mới vừa mất, cô ta thật sự rất tức giận, còn định báo cảnh sát bắtngười đã trộm đồ của mình.Nhưng sau khi biết người đó là Tô Mộc Vũ thì Lý Hiểu Vân cũng không nói gì.Bây giờ vì giữ thể diện cho Tô Mộc Vũ nên cô ta không muốn nhiều lời, chỉ muốn việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.“Hiểu Vân, em nói đi!”Chủ nhiệm Hầu nhíu mày nói.Vì thế Lý Hiểu Vân nói những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm qua.Hơn nữa còn có rất nhiều nhân chứng. Chuyện này làm chủ nhiệm Hầu khó xử.Nói thật lòng, chắc chắn chủ nhiệm Hầu không tin.Nhưng nếu ông ta không thể hiện thái độ, giả bộ không hiểu cho qua, Dương Hoa Lệ là một cô gái ranh ma khó chơi, nói không chừng còn khuyến khích báo cảnh sát.Huống chỉ, hôm nay rất nhiều bạn bè thời đại học của Dương Hoa Lệ đến để ủng hộ cho cô ta, tất nhiên cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng.“Mộc Vũ, chuyện này tôi cũng không còn cách nào khác, nếu thế thì, vị trí này, không thể cho em được!”Chủ nhiệm Hầu nói.“Đâu thể cho cậu ta Dương Hoa Lệ khoanh tay nói.Mà Mã Nam đang đứng trong góc, nhìn Tô Mộc: Vũ, muốn nói gì đó nhưng thoáng chốc đã nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Dương Hoa Lệ.Lập tức siết chặt tay, sau đó xấu hổ, bất đắc dĩ cúi đầu.Bây giờ có trăm miệng cũng không thể giải thích rõ ràng, không còn cách nào khác, Tô Mộc Vũchỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội của mình bị người ta cướp đi.Tô Mộc Vũ không có tên, tất nhiên những người ở đây, không ai dám giành với Dương Hoa Lệ.“Mộc VũI” Nhóm Tô Mông Mông bước đến.“Không sao đâu Mông Mông, tớ không sao cả, tớ đi toilet chút nhé!”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Mộc Vũ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”Chủ nhiệm Hầu thấy rất nhiều người tụ tập ồn ào, mặc dù ông ta rất thích Tô Mộc Vũ nhưng vẫn phải xử lý một cách công bằng.“Hiểu Vân, cậu nói cho chủ nhiệm Hầu nghe đi!”Dương Hoa Lệ kéo Lý Hiểu Vân đang yên lặng đến trước mặt.Lý Hiểu Vân ấp úng, vốn dĩ không muốn nói. Google‎ 𝑡𝗿a𝗻g‎ 𝗻à𝒚,‎ đọc‎ 𝗻ga𝒚‎ khô𝗻g‎ quả𝗻g‎ cáo‎ ﹏‎ T‎ 𝙍‎ u‎ M‎ T‎ 𝙍‎ 𝖴‎ 𝓨‎ e‎ N.V𝗻‎ ‎ ﹏Thật sự lúc bình thường, Mộc Vũ là một người rất tốt, Lý Hiểu Vân và Tô Mộc Vũ lại thân với nhau như vậy.Đúng là khi chiếc nhãn của mình mới vừa mất, cô ta thật sự rất tức giận, còn định báo cảnh sát bắtngười đã trộm đồ của mình.Nhưng sau khi biết người đó là Tô Mộc Vũ thì Lý Hiểu Vân cũng không nói gì.Bây giờ vì giữ thể diện cho Tô Mộc Vũ nên cô ta không muốn nhiều lời, chỉ muốn việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.“Hiểu Vân, em nói đi!”Chủ nhiệm Hầu nhíu mày nói.Vì thế Lý Hiểu Vân nói những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm qua.Hơn nữa còn có rất nhiều nhân chứng. Chuyện này làm chủ nhiệm Hầu khó xử.Nói thật lòng, chắc chắn chủ nhiệm Hầu không tin.Nhưng nếu ông ta không thể hiện thái độ, giả bộ không hiểu cho qua, Dương Hoa Lệ là một cô gái ranh ma khó chơi, nói không chừng còn khuyến khích báo cảnh sát.Huống chỉ, hôm nay rất nhiều bạn bè thời đại học của Dương Hoa Lệ đến để ủng hộ cho cô ta, tất nhiên cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng.“Mộc Vũ, chuyện này tôi cũng không còn cách nào khác, nếu thế thì, vị trí này, không thể cho em được!”Chủ nhiệm Hầu nói.“Đâu thể cho cậu ta Dương Hoa Lệ khoanh tay nói.Mà Mã Nam đang đứng trong góc, nhìn Tô Mộc: Vũ, muốn nói gì đó nhưng thoáng chốc đã nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Dương Hoa Lệ.Lập tức siết chặt tay, sau đó xấu hổ, bất đắc dĩ cúi đầu.Bây giờ có trăm miệng cũng không thể giải thích rõ ràng, không còn cách nào khác, Tô Mộc Vũchỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội của mình bị người ta cướp đi.Tô Mộc Vũ không có tên, tất nhiên những người ở đây, không ai dám giành với Dương Hoa Lệ.“Mộc VũI” Nhóm Tô Mông Mông bước đến.“Không sao đâu Mông Mông, tớ không sao cả, tớ đi toilet chút nhé!”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Mộc Vũ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”Chủ nhiệm Hầu thấy rất nhiều người tụ tập ồn ào, mặc dù ông ta rất thích Tô Mộc Vũ nhưng vẫn phải xử lý một cách công bằng.“Hiểu Vân, cậu nói cho chủ nhiệm Hầu nghe đi!”Dương Hoa Lệ kéo Lý Hiểu Vân đang yên lặng đến trước mặt.Lý Hiểu Vân ấp úng, vốn dĩ không muốn nói. Google‎ 𝑡𝗿a𝗻g‎ 𝗻à𝒚,‎ đọc‎ 𝗻ga𝒚‎ khô𝗻g‎ quả𝗻g‎ cáo‎ ﹏‎ T‎ 𝙍‎ u‎ M‎ T‎ 𝙍‎ 𝖴‎ 𝓨‎ e‎ N.V𝗻‎ ‎ ﹏Thật sự lúc bình thường, Mộc Vũ là một người rất tốt, Lý Hiểu Vân và Tô Mộc Vũ lại thân với nhau như vậy.Đúng là khi chiếc nhãn của mình mới vừa mất, cô ta thật sự rất tức giận, còn định báo cảnh sát bắtngười đã trộm đồ của mình.Nhưng sau khi biết người đó là Tô Mộc Vũ thì Lý Hiểu Vân cũng không nói gì.Bây giờ vì giữ thể diện cho Tô Mộc Vũ nên cô ta không muốn nhiều lời, chỉ muốn việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.“Hiểu Vân, em nói đi!”Chủ nhiệm Hầu nhíu mày nói.Vì thế Lý Hiểu Vân nói những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm qua.Hơn nữa còn có rất nhiều nhân chứng. Chuyện này làm chủ nhiệm Hầu khó xử.Nói thật lòng, chắc chắn chủ nhiệm Hầu không tin.Nhưng nếu ông ta không thể hiện thái độ, giả bộ không hiểu cho qua, Dương Hoa Lệ là một cô gái ranh ma khó chơi, nói không chừng còn khuyến khích báo cảnh sát.Huống chỉ, hôm nay rất nhiều bạn bè thời đại học của Dương Hoa Lệ đến để ủng hộ cho cô ta, tất nhiên cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng.“Mộc Vũ, chuyện này tôi cũng không còn cách nào khác, nếu thế thì, vị trí này, không thể cho em được!”Chủ nhiệm Hầu nói.“Đâu thể cho cậu ta Dương Hoa Lệ khoanh tay nói.Mà Mã Nam đang đứng trong góc, nhìn Tô Mộc: Vũ, muốn nói gì đó nhưng thoáng chốc đã nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Dương Hoa Lệ.Lập tức siết chặt tay, sau đó xấu hổ, bất đắc dĩ cúi đầu.Bây giờ có trăm miệng cũng không thể giải thích rõ ràng, không còn cách nào khác, Tô Mộc Vũchỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội của mình bị người ta cướp đi.Tô Mộc Vũ không có tên, tất nhiên những người ở đây, không ai dám giành với Dương Hoa Lệ.“Mộc VũI” Nhóm Tô Mông Mông bước đến.“Không sao đâu Mông Mông, tớ không sao cả, tớ đi toilet chút nhé!”

Chương 810: Không thể cho em được