Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 818: Tô Mộc Vũ xong đời rồi

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trưởng phụ trách không dám thẳng lưng nói liên tục, vung tay lên, lập tức có cấp dưới chạy đi xử lý.Mà những doanh nhân đứng ngoài cửa.Giờ phút này không ai dám thở mạnh.Tất cả mọi người đều khom lưng, giống như đang gặp gỡ nữ hoàng.Thậm chí còn có một người trông có vẻ đã hơn năm mươi tuổi, không làm gì nhưng lại lo lắng sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, chân như bị điện giật, cứ run rẩy không ngừng.Rõ ràng là đang sợ hãi điều gì đó.Mà lá cờ của Trần Khiêm được kéo lên cao nhất.Nụ cười trên mặt cô gái càng tươi hơn.Lập tức đưa túi xách của mình cho Tô Mộc Vũ đang đứng bên cạnh tiếp đón.Mà Tô Mộc Vũ thì.Đang tò mò nhìn cờ của Trần Khiêm. Sao cô chủ tịch này lại muốn kéo cờ của Trần Khiêm lên cao?Cô ấy có quan hệ gì với Trần Khiêm?Bởi vì đã biết bây giờ Trần Khiêm có rất nhiều bạn bè là nữ, cho dù Trần Khiêm rất thật lòng với mình.Nhưng Tô Mộc Vũ vẫn hơi lo lảng.Dù sao cô gái này, quá mạnh mẽ, làm người khác sợ hãi!Cho nên Tô Mộc Vũ cứ mơ màng.Không chú ý đến chiếc túi đang đưa sang của cô gái.“Hả?”Cô gái hơi nhíu mày.Mà trưởng phụ trách lại sợ đến mức chảy máu mắt.“Tô Mộc VũI Cô đang làm gì vậy!!!”Trưởng phụ trách thầm gào thét.Dặn tời dặn lui là đừng để xảy ra sai sót mà người ta vừa lên tới đã có sai suất rồi.“Mới đến à?”Cô gái nhai kẹo cao su lạnh lùng hỏi.“Hả?”Tô Mộc Vũ cũng sực tỉnh, sốt ruột muốn chết. “Xin... Xin lỗi! Xin lỗi ạ!” Mặt Tô Mộc Vũ trắng bệch. Ngôn Tình Trọng Sinh“Tôi... Tôi sẽ đuổi cô ta ngay, những người liên quan trong gia đình cô ta đều sẽ bị trừng phạt!”Trưởng phụ trách hoảng loạn nói.'Tô Mộc Vũ không ngờ bởi vì mình chậm một bước mà gia đình của mình cũng phải liên lụy theo?Bá đạo quátNhưng Tô Mộc Vũ cũng rất sợ hãi, tất nhiên sự bá đạo của cô ấy là bá đạo lối tư bản.“Tôi có nói bảo cô ta đi à? Lắm mồml”Cô gái liếc trưởng phụ trách.“Tôi lắm mồm! Tôi lắm mồm! Tôi lắm mồm!”Ngay lập tức, trưởng phụ trách tát vào miệng mình ba cái thật mạnh, đánh đến mức khóe miệng rỉ máu.Mà Dương Hoa Lệ thì cúi đầu, lòng cực kỳ hưng phấn.Bởi vì cô ta biết, Tô Mộc Vũ xong đời rồi!

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trưởng phụ trách không dám thẳng lưng nói liên tục, vung tay lên, lập tức có cấp dưới chạy đi xử lý.Mà những doanh nhân đứng ngoài cửa.Giờ phút này không ai dám thở mạnh.Tất cả mọi người đều khom lưng, giống như đang gặp gỡ nữ hoàng.Thậm chí còn có một người trông có vẻ đã hơn năm mươi tuổi, không làm gì nhưng lại lo lắng sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, chân như bị điện giật, cứ run rẩy không ngừng.Rõ ràng là đang sợ hãi điều gì đó.Mà lá cờ của Trần Khiêm được kéo lên cao nhất.Nụ cười trên mặt cô gái càng tươi hơn.Lập tức đưa túi xách của mình cho Tô Mộc Vũ đang đứng bên cạnh tiếp đón.Mà Tô Mộc Vũ thì.Đang tò mò nhìn cờ của Trần Khiêm. Sao cô chủ tịch này lại muốn kéo cờ của Trần Khiêm lên cao?Cô ấy có quan hệ gì với Trần Khiêm?Bởi vì đã biết bây giờ Trần Khiêm có rất nhiều bạn bè là nữ, cho dù Trần Khiêm rất thật lòng với mình.Nhưng Tô Mộc Vũ vẫn hơi lo lảng.Dù sao cô gái này, quá mạnh mẽ, làm người khác sợ hãi!Cho nên Tô Mộc Vũ cứ mơ màng.Không chú ý đến chiếc túi đang đưa sang của cô gái.“Hả?”Cô gái hơi nhíu mày.Mà trưởng phụ trách lại sợ đến mức chảy máu mắt.“Tô Mộc VũI Cô đang làm gì vậy!!!”Trưởng phụ trách thầm gào thét.Dặn tời dặn lui là đừng để xảy ra sai sót mà người ta vừa lên tới đã có sai suất rồi.“Mới đến à?”Cô gái nhai kẹo cao su lạnh lùng hỏi.“Hả?”Tô Mộc Vũ cũng sực tỉnh, sốt ruột muốn chết. “Xin... Xin lỗi! Xin lỗi ạ!” Mặt Tô Mộc Vũ trắng bệch. Ngôn Tình Trọng Sinh“Tôi... Tôi sẽ đuổi cô ta ngay, những người liên quan trong gia đình cô ta đều sẽ bị trừng phạt!”Trưởng phụ trách hoảng loạn nói.'Tô Mộc Vũ không ngờ bởi vì mình chậm một bước mà gia đình của mình cũng phải liên lụy theo?Bá đạo quátNhưng Tô Mộc Vũ cũng rất sợ hãi, tất nhiên sự bá đạo của cô ấy là bá đạo lối tư bản.“Tôi có nói bảo cô ta đi à? Lắm mồml”Cô gái liếc trưởng phụ trách.“Tôi lắm mồm! Tôi lắm mồm! Tôi lắm mồm!”Ngay lập tức, trưởng phụ trách tát vào miệng mình ba cái thật mạnh, đánh đến mức khóe miệng rỉ máu.Mà Dương Hoa Lệ thì cúi đầu, lòng cực kỳ hưng phấn.Bởi vì cô ta biết, Tô Mộc Vũ xong đời rồi!

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trưởng phụ trách không dám thẳng lưng nói liên tục, vung tay lên, lập tức có cấp dưới chạy đi xử lý.Mà những doanh nhân đứng ngoài cửa.Giờ phút này không ai dám thở mạnh.Tất cả mọi người đều khom lưng, giống như đang gặp gỡ nữ hoàng.Thậm chí còn có một người trông có vẻ đã hơn năm mươi tuổi, không làm gì nhưng lại lo lắng sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, chân như bị điện giật, cứ run rẩy không ngừng.Rõ ràng là đang sợ hãi điều gì đó.Mà lá cờ của Trần Khiêm được kéo lên cao nhất.Nụ cười trên mặt cô gái càng tươi hơn.Lập tức đưa túi xách của mình cho Tô Mộc Vũ đang đứng bên cạnh tiếp đón.Mà Tô Mộc Vũ thì.Đang tò mò nhìn cờ của Trần Khiêm. Sao cô chủ tịch này lại muốn kéo cờ của Trần Khiêm lên cao?Cô ấy có quan hệ gì với Trần Khiêm?Bởi vì đã biết bây giờ Trần Khiêm có rất nhiều bạn bè là nữ, cho dù Trần Khiêm rất thật lòng với mình.Nhưng Tô Mộc Vũ vẫn hơi lo lảng.Dù sao cô gái này, quá mạnh mẽ, làm người khác sợ hãi!Cho nên Tô Mộc Vũ cứ mơ màng.Không chú ý đến chiếc túi đang đưa sang của cô gái.“Hả?”Cô gái hơi nhíu mày.Mà trưởng phụ trách lại sợ đến mức chảy máu mắt.“Tô Mộc VũI Cô đang làm gì vậy!!!”Trưởng phụ trách thầm gào thét.Dặn tời dặn lui là đừng để xảy ra sai sót mà người ta vừa lên tới đã có sai suất rồi.“Mới đến à?”Cô gái nhai kẹo cao su lạnh lùng hỏi.“Hả?”Tô Mộc Vũ cũng sực tỉnh, sốt ruột muốn chết. “Xin... Xin lỗi! Xin lỗi ạ!” Mặt Tô Mộc Vũ trắng bệch. Ngôn Tình Trọng Sinh“Tôi... Tôi sẽ đuổi cô ta ngay, những người liên quan trong gia đình cô ta đều sẽ bị trừng phạt!”Trưởng phụ trách hoảng loạn nói.'Tô Mộc Vũ không ngờ bởi vì mình chậm một bước mà gia đình của mình cũng phải liên lụy theo?Bá đạo quátNhưng Tô Mộc Vũ cũng rất sợ hãi, tất nhiên sự bá đạo của cô ấy là bá đạo lối tư bản.“Tôi có nói bảo cô ta đi à? Lắm mồml”Cô gái liếc trưởng phụ trách.“Tôi lắm mồm! Tôi lắm mồm! Tôi lắm mồm!”Ngay lập tức, trưởng phụ trách tát vào miệng mình ba cái thật mạnh, đánh đến mức khóe miệng rỉ máu.Mà Dương Hoa Lệ thì cúi đầu, lòng cực kỳ hưng phấn.Bởi vì cô ta biết, Tô Mộc Vũ xong đời rồi!

Chương 818: Tô Mộc Vũ xong đời rồi