Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 819: Cô ấy cũng họ Trần
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Sao ban nấy cô cứ nhìn chăm chằm vào lá cờ này vậy?”Cô gái lạnh lùng hỏi. Tô Mộc Vũ cúi đầu không nói gì.Mà cô gái thì chú ý đến dấu bàn tay trên má Tô Mộc Vũ, lập tức giơ tay nâng cằm Tô Mộc Vũ lên.Sau đó nói với sự hơi tiếc nuối: “Đẹp thế mà lại bị ăn tát, đúng là tiếc quá. Cô là người ở đâu?”“Kim Lăng!” Tô Mộc Vũ trả lời.Cô không nói với cô gái này, ban nấy mình đang nghĩ đến chuyện của bạn trai mình là Trần Khiêm.Bởi vì cô vẫn không rõ danh tính của cô gái này.“Cô ấy là thực tập sinh được Đại học Kim Lăng gửi sang, thành tích xuất sắc nhất!”Cô gái không nói gì. Trưởng phụ trách mới vừa đánh xong bổ sung.Cô gái nhướn mày, thoáng nhìn Tô Mộc Vũ thêm vài lần.Xoay người đi vào, nhưng lúc đi đến cửa lại quay đầu chỉ vào Tô Mộc Vũ nói:“Cô, đi theo tôi!” Nói xong thì đi vào thẳng.“Hả? Mộc Vũ, cô còn ngơ ngác làm gì, đi theo chủ tịch nhanh đi!”Trưởng phụ trách vội vã nói. “À à, tôi biết rồi!"Tô Mộc Vũ cực kỳ bất ngờ nhưng vẫn đi vào theo cô gái.Mà Dương Hoa Lệ thì nhìn mà choáng, tại sao?Tại sao cô gái này vừa nghe cô ta đến từ Đại học Kim Lăng thì lại phá lệ quan tâm, đến sự vô lễ vừa rồi cũng không hề truy cứu?Lập tức ánh mắt cực kỳ ghen tị.Mà đại hội cũng được tổ chức ngay.Tô Mộc Vũ mới biết, dòng họ của cô chủ tịch này này, nghe người ta gọi cô ấy là chủ tịch Trần.Cô ấy cũng họ Trần.Mà cũng đúng bởi vì chủ tịch Trần chỉ đích danh bảo Tô Mộc Vũ đi theo.Nên nhân viên chạy hiện trường phải thêm Tô Mộc Vũ vào.Dương Hoa Lệ và Tô Mộc Vũ cùng hoạt động trên bục.Mà bởi vì ghen ghét nên ánh mắt nhìn Tô Mộc Vũ của Dương Hoa Lệ đã thay đổi từ lâu.Lập tức thấy Tô Mộc Vũ đang châm trà cho từng người.Cô ta thì đi lại lướt qua Tô Mộc Vũ.Dương Hoa Lệ lạnh lùng nhìn Tô Mộc Vũ, sau đó đụng nhẹ vào người cô.“Bộp!”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Sao ban nấy cô cứ nhìn chăm chằm vào lá cờ này vậy?”Cô gái lạnh lùng hỏi. Tô Mộc Vũ cúi đầu không nói gì.Mà cô gái thì chú ý đến dấu bàn tay trên má Tô Mộc Vũ, lập tức giơ tay nâng cằm Tô Mộc Vũ lên.Sau đó nói với sự hơi tiếc nuối: “Đẹp thế mà lại bị ăn tát, đúng là tiếc quá. Cô là người ở đâu?”“Kim Lăng!” Tô Mộc Vũ trả lời.Cô không nói với cô gái này, ban nấy mình đang nghĩ đến chuyện của bạn trai mình là Trần Khiêm.Bởi vì cô vẫn không rõ danh tính của cô gái này.“Cô ấy là thực tập sinh được Đại học Kim Lăng gửi sang, thành tích xuất sắc nhất!”Cô gái không nói gì. Trưởng phụ trách mới vừa đánh xong bổ sung.Cô gái nhướn mày, thoáng nhìn Tô Mộc Vũ thêm vài lần.Xoay người đi vào, nhưng lúc đi đến cửa lại quay đầu chỉ vào Tô Mộc Vũ nói:“Cô, đi theo tôi!” Nói xong thì đi vào thẳng.“Hả? Mộc Vũ, cô còn ngơ ngác làm gì, đi theo chủ tịch nhanh đi!”Trưởng phụ trách vội vã nói. “À à, tôi biết rồi!"Tô Mộc Vũ cực kỳ bất ngờ nhưng vẫn đi vào theo cô gái.Mà Dương Hoa Lệ thì nhìn mà choáng, tại sao?Tại sao cô gái này vừa nghe cô ta đến từ Đại học Kim Lăng thì lại phá lệ quan tâm, đến sự vô lễ vừa rồi cũng không hề truy cứu?Lập tức ánh mắt cực kỳ ghen tị.Mà đại hội cũng được tổ chức ngay.Tô Mộc Vũ mới biết, dòng họ của cô chủ tịch này này, nghe người ta gọi cô ấy là chủ tịch Trần.Cô ấy cũng họ Trần.Mà cũng đúng bởi vì chủ tịch Trần chỉ đích danh bảo Tô Mộc Vũ đi theo.Nên nhân viên chạy hiện trường phải thêm Tô Mộc Vũ vào.Dương Hoa Lệ và Tô Mộc Vũ cùng hoạt động trên bục.Mà bởi vì ghen ghét nên ánh mắt nhìn Tô Mộc Vũ của Dương Hoa Lệ đã thay đổi từ lâu.Lập tức thấy Tô Mộc Vũ đang châm trà cho từng người.Cô ta thì đi lại lướt qua Tô Mộc Vũ.Dương Hoa Lệ lạnh lùng nhìn Tô Mộc Vũ, sau đó đụng nhẹ vào người cô.“Bộp!”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Sao ban nấy cô cứ nhìn chăm chằm vào lá cờ này vậy?”Cô gái lạnh lùng hỏi. Tô Mộc Vũ cúi đầu không nói gì.Mà cô gái thì chú ý đến dấu bàn tay trên má Tô Mộc Vũ, lập tức giơ tay nâng cằm Tô Mộc Vũ lên.Sau đó nói với sự hơi tiếc nuối: “Đẹp thế mà lại bị ăn tát, đúng là tiếc quá. Cô là người ở đâu?”“Kim Lăng!” Tô Mộc Vũ trả lời.Cô không nói với cô gái này, ban nấy mình đang nghĩ đến chuyện của bạn trai mình là Trần Khiêm.Bởi vì cô vẫn không rõ danh tính của cô gái này.“Cô ấy là thực tập sinh được Đại học Kim Lăng gửi sang, thành tích xuất sắc nhất!”Cô gái không nói gì. Trưởng phụ trách mới vừa đánh xong bổ sung.Cô gái nhướn mày, thoáng nhìn Tô Mộc Vũ thêm vài lần.Xoay người đi vào, nhưng lúc đi đến cửa lại quay đầu chỉ vào Tô Mộc Vũ nói:“Cô, đi theo tôi!” Nói xong thì đi vào thẳng.“Hả? Mộc Vũ, cô còn ngơ ngác làm gì, đi theo chủ tịch nhanh đi!”Trưởng phụ trách vội vã nói. “À à, tôi biết rồi!"Tô Mộc Vũ cực kỳ bất ngờ nhưng vẫn đi vào theo cô gái.Mà Dương Hoa Lệ thì nhìn mà choáng, tại sao?Tại sao cô gái này vừa nghe cô ta đến từ Đại học Kim Lăng thì lại phá lệ quan tâm, đến sự vô lễ vừa rồi cũng không hề truy cứu?Lập tức ánh mắt cực kỳ ghen tị.Mà đại hội cũng được tổ chức ngay.Tô Mộc Vũ mới biết, dòng họ của cô chủ tịch này này, nghe người ta gọi cô ấy là chủ tịch Trần.Cô ấy cũng họ Trần.Mà cũng đúng bởi vì chủ tịch Trần chỉ đích danh bảo Tô Mộc Vũ đi theo.Nên nhân viên chạy hiện trường phải thêm Tô Mộc Vũ vào.Dương Hoa Lệ và Tô Mộc Vũ cùng hoạt động trên bục.Mà bởi vì ghen ghét nên ánh mắt nhìn Tô Mộc Vũ của Dương Hoa Lệ đã thay đổi từ lâu.Lập tức thấy Tô Mộc Vũ đang châm trà cho từng người.Cô ta thì đi lại lướt qua Tô Mộc Vũ.Dương Hoa Lệ lạnh lùng nhìn Tô Mộc Vũ, sau đó đụng nhẹ vào người cô.“Bộp!”