Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 831: Không được để những người này đi

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vốn dĩ Lưu Vũ Tường muốn xông xáo, muốn khí phách một chút, đút tay vào túi dạy dỗ Dương Vũ Phỉ.Không ngờ lại vồ hụt.Ngay lập tức, máu chảy dọc theo trán.Làm đám vệ sĩ sợ hãi.Người của hai bên không ai dám ra tay nữa.Sắc mặt của Dương Vũ Phỉ cũng xanh mét.Xuất hiện chuyện đổ máu, lại còn ở Thục Đô, thế nào cũng thấy khó nói.“Đừng để con ả này chạy, cô ta đánh cậu Lưu!”Một tên vệ sĩ chỉ vào Hồ Tuệ Mãn đang đứng bên cạnh, nói.“Tôi... Tôi không có làm!”Hồ Tuệ Mẫn cũng ngơ ngác, ban nãy cô ta chỉ muốn khuyên can, chưa hề ra tay nhưng bây giờ, rõ ràng nhóm vệ sĩ này đã cho là mình làm.Mà nhân viên công tác của khu thẳng cảnh, nghe xong cũng giải tán nhóm quần chúng đang vây xem.Cũng đưa nhân viên y tế ra băng bó vết thương cho Lưu Vũ Tường.Một vài giám đốc của khu thắng cảnh cũng ra can ngăn.Hiện trường bây giờ chẳng có bao nhiêu người.Thậm chí tất nhiên nhóm Vương Văn, Trần Khiêm và Hồ Tuệ Mẫn cũng không được đi.“Cậu Lưu, chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện khu thắng cảnh băng bó!”“Không được để những người này đi!”Lưu Vũ Tường ôm đầu, được nhân viên y tế nâng lên cán.Phẫn nộ nói. ”“Tôi đâu ra tay, dựa vào đâu mà không được điHồ Tuệ Mẫn bực mình, Lưu Vũ Tường này độc đoán quá.Lập tức xoay người muốn rời đi. “Cô gái này, chúng ta cứ đợi trước đã, xem thửchuyện này sẽ xử lý thế nào. Nếu cô cứ thế mà đi thì khu thắng cảnh chúng tôi không thể ăn nói với người nhà họ Lưu được!”“Tôi có thể làm chứng, cô ấy không ra tay, chỉ kéo tôi ra thôi!”Dương Vũ Phỉ cảm ơn, khế gật đầu nhìn Hồ Tuệ Mẫn, sau đó nói với giám đốc khu thắng cảnh.“Cô Dương, chúng tôi thật sự không còn cách nào khác, khu thắng cảnh chúng tôi sẽ can ngăn để hai bên không ẩu đã nữa nhưng cụ thể thế nào thì phải xem thái độ của người nhà họ Lưul”Giám đốc bất đắc dĩ nói.Mặc dù có vài chuyện khu thắng cảnh có thể gánh được nhưng cũng có vài chuyện, khu thắng cảnh không thể nào gánh nổi.Vương Kiện đứng bên cạnh sợ đến mức đầu đẫm mồ hôi, có vẻ như từ nhỏ đến lớn Lưu Vũ Tường này chưa bao giờ phải thiệt thòi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vốn dĩ Lưu Vũ Tường muốn xông xáo, muốn khí phách một chút, đút tay vào túi dạy dỗ Dương Vũ Phỉ.Không ngờ lại vồ hụt.Ngay lập tức, máu chảy dọc theo trán.Làm đám vệ sĩ sợ hãi.Người của hai bên không ai dám ra tay nữa.Sắc mặt của Dương Vũ Phỉ cũng xanh mét.Xuất hiện chuyện đổ máu, lại còn ở Thục Đô, thế nào cũng thấy khó nói.“Đừng để con ả này chạy, cô ta đánh cậu Lưu!”Một tên vệ sĩ chỉ vào Hồ Tuệ Mãn đang đứng bên cạnh, nói.“Tôi... Tôi không có làm!”Hồ Tuệ Mẫn cũng ngơ ngác, ban nãy cô ta chỉ muốn khuyên can, chưa hề ra tay nhưng bây giờ, rõ ràng nhóm vệ sĩ này đã cho là mình làm.Mà nhân viên công tác của khu thẳng cảnh, nghe xong cũng giải tán nhóm quần chúng đang vây xem.Cũng đưa nhân viên y tế ra băng bó vết thương cho Lưu Vũ Tường.Một vài giám đốc của khu thắng cảnh cũng ra can ngăn.Hiện trường bây giờ chẳng có bao nhiêu người.Thậm chí tất nhiên nhóm Vương Văn, Trần Khiêm và Hồ Tuệ Mẫn cũng không được đi.“Cậu Lưu, chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện khu thắng cảnh băng bó!”“Không được để những người này đi!”Lưu Vũ Tường ôm đầu, được nhân viên y tế nâng lên cán.Phẫn nộ nói. ”“Tôi đâu ra tay, dựa vào đâu mà không được điHồ Tuệ Mẫn bực mình, Lưu Vũ Tường này độc đoán quá.Lập tức xoay người muốn rời đi. “Cô gái này, chúng ta cứ đợi trước đã, xem thửchuyện này sẽ xử lý thế nào. Nếu cô cứ thế mà đi thì khu thắng cảnh chúng tôi không thể ăn nói với người nhà họ Lưu được!”“Tôi có thể làm chứng, cô ấy không ra tay, chỉ kéo tôi ra thôi!”Dương Vũ Phỉ cảm ơn, khế gật đầu nhìn Hồ Tuệ Mẫn, sau đó nói với giám đốc khu thắng cảnh.“Cô Dương, chúng tôi thật sự không còn cách nào khác, khu thắng cảnh chúng tôi sẽ can ngăn để hai bên không ẩu đã nữa nhưng cụ thể thế nào thì phải xem thái độ của người nhà họ Lưul”Giám đốc bất đắc dĩ nói.Mặc dù có vài chuyện khu thắng cảnh có thể gánh được nhưng cũng có vài chuyện, khu thắng cảnh không thể nào gánh nổi.Vương Kiện đứng bên cạnh sợ đến mức đầu đẫm mồ hôi, có vẻ như từ nhỏ đến lớn Lưu Vũ Tường này chưa bao giờ phải thiệt thòi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Vốn dĩ Lưu Vũ Tường muốn xông xáo, muốn khí phách một chút, đút tay vào túi dạy dỗ Dương Vũ Phỉ.Không ngờ lại vồ hụt.Ngay lập tức, máu chảy dọc theo trán.Làm đám vệ sĩ sợ hãi.Người của hai bên không ai dám ra tay nữa.Sắc mặt của Dương Vũ Phỉ cũng xanh mét.Xuất hiện chuyện đổ máu, lại còn ở Thục Đô, thế nào cũng thấy khó nói.“Đừng để con ả này chạy, cô ta đánh cậu Lưu!”Một tên vệ sĩ chỉ vào Hồ Tuệ Mãn đang đứng bên cạnh, nói.“Tôi... Tôi không có làm!”Hồ Tuệ Mẫn cũng ngơ ngác, ban nãy cô ta chỉ muốn khuyên can, chưa hề ra tay nhưng bây giờ, rõ ràng nhóm vệ sĩ này đã cho là mình làm.Mà nhân viên công tác của khu thẳng cảnh, nghe xong cũng giải tán nhóm quần chúng đang vây xem.Cũng đưa nhân viên y tế ra băng bó vết thương cho Lưu Vũ Tường.Một vài giám đốc của khu thắng cảnh cũng ra can ngăn.Hiện trường bây giờ chẳng có bao nhiêu người.Thậm chí tất nhiên nhóm Vương Văn, Trần Khiêm và Hồ Tuệ Mẫn cũng không được đi.“Cậu Lưu, chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện khu thắng cảnh băng bó!”“Không được để những người này đi!”Lưu Vũ Tường ôm đầu, được nhân viên y tế nâng lên cán.Phẫn nộ nói. ”“Tôi đâu ra tay, dựa vào đâu mà không được điHồ Tuệ Mẫn bực mình, Lưu Vũ Tường này độc đoán quá.Lập tức xoay người muốn rời đi. “Cô gái này, chúng ta cứ đợi trước đã, xem thửchuyện này sẽ xử lý thế nào. Nếu cô cứ thế mà đi thì khu thắng cảnh chúng tôi không thể ăn nói với người nhà họ Lưu được!”“Tôi có thể làm chứng, cô ấy không ra tay, chỉ kéo tôi ra thôi!”Dương Vũ Phỉ cảm ơn, khế gật đầu nhìn Hồ Tuệ Mẫn, sau đó nói với giám đốc khu thắng cảnh.“Cô Dương, chúng tôi thật sự không còn cách nào khác, khu thắng cảnh chúng tôi sẽ can ngăn để hai bên không ẩu đã nữa nhưng cụ thể thế nào thì phải xem thái độ của người nhà họ Lưul”Giám đốc bất đắc dĩ nói.Mặc dù có vài chuyện khu thắng cảnh có thể gánh được nhưng cũng có vài chuyện, khu thắng cảnh không thể nào gánh nổi.Vương Kiện đứng bên cạnh sợ đến mức đầu đẫm mồ hôi, có vẻ như từ nhỏ đến lớn Lưu Vũ Tường này chưa bao giờ phải thiệt thòi.

Chương 831: Không được để những người này đi