Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 832: Vậy phải làm sao bây giờ?
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bây giờ, lại bị đập bể đầu.Hơn nữa còn cho rằng Hồ Tuệ Mẫn làm.Mình lại đi chung với Hồ Tuệ Mẫn, chắc chắn đến lúc đó sẽ bị nhắm vào.Đắc tội với nhà họ Lưu thì kẻ hèn như nhà họ Vương chỉ là quả bóng mà thôi.Cho nên ngay lập tức, anh ta gọi điện thoại cho ba mình, lo lắng đến mức nói lắp bắp.Mà Vương Văn thì từ trước đến nay cũng chưa bao giờ gặp chuyện nào thế này.Sợ phát khóc.Dù sao, cô ấy cũng chỉ mới tốt nghiệp, một cô gái nhỏ mới bắt đầu cùng gầy dựng sự nghiệp.Bình thường không tiếp xúc với những nhân vật tai to mặt lớn thế này.Mà hiển nhiên, cô ấy cũng biết nhà họ Lưu. Nên tất nhiên thấy sợ hãi.Đừng nói là cô, bây giờ Lương Mạnh cũng sợ phát khóc, gọi điện thoại cho ba.“Chuyện này các em đừng sợ, dù sao các em cũng chưa ra tay, chị sẽ chịu giúp các em!”Dương Vũ Phỉ thấy các cô cũng mới chỉ hai mươi mấy tuổi, mới tốt nghiệp đại học.Lần này chỉ đơn giản là sợ mình bị thương.Sao mình có thể nhãn tâm để các cô ấy chịu được.Hơn nữa, Dương Vũ Phỉ biết Hồ Tuệ Mẫn không hề ta tay.Cho nên, để họ không phải sợ hãi, Dương Vũ Phỉ đã xua tan lo lăng của họ.Mặc dù trông Dương Vũ Phỉ như thể chẳng sao. cả.Nhưng nói thật, lòng cũng hơi lo không biết nên giải quyết thế nào.Sau khi nói xong, Dương Vũ Phỉ lập tức liên hệ với công ty kể rõ đầu đuôi câu chuyện.“Hả? Được thôi, tôi biết rồi!”Sau khi nói xong, Dương Vũ Phỉ lại hơi buồn bã. “Sao rồi chị Vũ Phỉ?”Hồ Tuệ Mẫn lo lắng hỏi.Nhóm người cũng xông đến.Dương Vũ Phỉ lắc đầu: “Công ty nói với tôi răng họ cũng đang sốt ruột tìm cách, đã liên hệ với Tổng giám đốc Chu Minh nhưng lần này Lưu Vũ Tường lại bị thương nghiêm trọng như vậy nên công ty đang lo lắng rằng có thể Tổng giám đốc Chu cũng không. thể giải quyết êm đẹp chuyện này được. Dù sao ông †a cũng sẽ không cãi nhau với nhà họ Lưu chỉ vì một nghệ sĩ như tôi. Mặc dù Lưu Vũ Tường gây hấn nhưng người bị thương lại là anh ta nên mọi chuyện hơi khó giải quyết!”Dương Vũ Phỉ cũng hơi không bình tĩnh nổi nữa. Nếu Lưu Vũ Tường không bị thương thì Chu Minh có thể ém được chuyện này xuống nhưng saukhi bị thương, là hai chuyện khác nhau.Hơn nữa cũng không thể vì chuyện này mà Chu Minh lại phiền đến công ty mẹ là Trần Thị, thế thì họ hoàn toàn có thể từ chức rồi.Cho nên ai cũng sẽ không ngốc đến mức vì một nghệ sĩ và vài fans hâm mộ của cô ta mà đương đầu với đòn dông này. Tình hình trở nên khó xử.“Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?”Vương Văn khóc lóc nói.“Mọi người đừng nôn nóng, bây giờ tôi chỉ có thể tự tìm người quen riêng thôi! Chị Lương, chị nói thử xem mình nên tìm ai đây?”Dương Vũ Phỉ hỏi quản lý của mình là chị Lương.Chị Lương im lặng một lúc rồi nói: “Không nói đến nghệ sĩ trong giới thì chị cảm thấy mình có thể tìm một người, chỉ cần cậu ta chịu giúp em thì chắc chăn chuyện này sẽ không thành vấn đề, hơn nữa, chỉ cần một câu của cậu ta là giải quyết được ngay!”“Hả? Ai vậy?” Dương Vũ Phi vội hỏi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bây giờ, lại bị đập bể đầu.Hơn nữa còn cho rằng Hồ Tuệ Mẫn làm.Mình lại đi chung với Hồ Tuệ Mẫn, chắc chắn đến lúc đó sẽ bị nhắm vào.Đắc tội với nhà họ Lưu thì kẻ hèn như nhà họ Vương chỉ là quả bóng mà thôi.Cho nên ngay lập tức, anh ta gọi điện thoại cho ba mình, lo lắng đến mức nói lắp bắp.Mà Vương Văn thì từ trước đến nay cũng chưa bao giờ gặp chuyện nào thế này.Sợ phát khóc.Dù sao, cô ấy cũng chỉ mới tốt nghiệp, một cô gái nhỏ mới bắt đầu cùng gầy dựng sự nghiệp.Bình thường không tiếp xúc với những nhân vật tai to mặt lớn thế này.Mà hiển nhiên, cô ấy cũng biết nhà họ Lưu. Nên tất nhiên thấy sợ hãi.Đừng nói là cô, bây giờ Lương Mạnh cũng sợ phát khóc, gọi điện thoại cho ba.“Chuyện này các em đừng sợ, dù sao các em cũng chưa ra tay, chị sẽ chịu giúp các em!”Dương Vũ Phỉ thấy các cô cũng mới chỉ hai mươi mấy tuổi, mới tốt nghiệp đại học.Lần này chỉ đơn giản là sợ mình bị thương.Sao mình có thể nhãn tâm để các cô ấy chịu được.Hơn nữa, Dương Vũ Phỉ biết Hồ Tuệ Mẫn không hề ta tay.Cho nên, để họ không phải sợ hãi, Dương Vũ Phỉ đã xua tan lo lăng của họ.Mặc dù trông Dương Vũ Phỉ như thể chẳng sao. cả.Nhưng nói thật, lòng cũng hơi lo không biết nên giải quyết thế nào.Sau khi nói xong, Dương Vũ Phỉ lập tức liên hệ với công ty kể rõ đầu đuôi câu chuyện.“Hả? Được thôi, tôi biết rồi!”Sau khi nói xong, Dương Vũ Phỉ lại hơi buồn bã. “Sao rồi chị Vũ Phỉ?”Hồ Tuệ Mẫn lo lắng hỏi.Nhóm người cũng xông đến.Dương Vũ Phỉ lắc đầu: “Công ty nói với tôi răng họ cũng đang sốt ruột tìm cách, đã liên hệ với Tổng giám đốc Chu Minh nhưng lần này Lưu Vũ Tường lại bị thương nghiêm trọng như vậy nên công ty đang lo lắng rằng có thể Tổng giám đốc Chu cũng không. thể giải quyết êm đẹp chuyện này được. Dù sao ông †a cũng sẽ không cãi nhau với nhà họ Lưu chỉ vì một nghệ sĩ như tôi. Mặc dù Lưu Vũ Tường gây hấn nhưng người bị thương lại là anh ta nên mọi chuyện hơi khó giải quyết!”Dương Vũ Phỉ cũng hơi không bình tĩnh nổi nữa. Nếu Lưu Vũ Tường không bị thương thì Chu Minh có thể ém được chuyện này xuống nhưng saukhi bị thương, là hai chuyện khác nhau.Hơn nữa cũng không thể vì chuyện này mà Chu Minh lại phiền đến công ty mẹ là Trần Thị, thế thì họ hoàn toàn có thể từ chức rồi.Cho nên ai cũng sẽ không ngốc đến mức vì một nghệ sĩ và vài fans hâm mộ của cô ta mà đương đầu với đòn dông này. Tình hình trở nên khó xử.“Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?”Vương Văn khóc lóc nói.“Mọi người đừng nôn nóng, bây giờ tôi chỉ có thể tự tìm người quen riêng thôi! Chị Lương, chị nói thử xem mình nên tìm ai đây?”Dương Vũ Phỉ hỏi quản lý của mình là chị Lương.Chị Lương im lặng một lúc rồi nói: “Không nói đến nghệ sĩ trong giới thì chị cảm thấy mình có thể tìm một người, chỉ cần cậu ta chịu giúp em thì chắc chăn chuyện này sẽ không thành vấn đề, hơn nữa, chỉ cần một câu của cậu ta là giải quyết được ngay!”“Hả? Ai vậy?” Dương Vũ Phi vội hỏi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bây giờ, lại bị đập bể đầu.Hơn nữa còn cho rằng Hồ Tuệ Mẫn làm.Mình lại đi chung với Hồ Tuệ Mẫn, chắc chắn đến lúc đó sẽ bị nhắm vào.Đắc tội với nhà họ Lưu thì kẻ hèn như nhà họ Vương chỉ là quả bóng mà thôi.Cho nên ngay lập tức, anh ta gọi điện thoại cho ba mình, lo lắng đến mức nói lắp bắp.Mà Vương Văn thì từ trước đến nay cũng chưa bao giờ gặp chuyện nào thế này.Sợ phát khóc.Dù sao, cô ấy cũng chỉ mới tốt nghiệp, một cô gái nhỏ mới bắt đầu cùng gầy dựng sự nghiệp.Bình thường không tiếp xúc với những nhân vật tai to mặt lớn thế này.Mà hiển nhiên, cô ấy cũng biết nhà họ Lưu. Nên tất nhiên thấy sợ hãi.Đừng nói là cô, bây giờ Lương Mạnh cũng sợ phát khóc, gọi điện thoại cho ba.“Chuyện này các em đừng sợ, dù sao các em cũng chưa ra tay, chị sẽ chịu giúp các em!”Dương Vũ Phỉ thấy các cô cũng mới chỉ hai mươi mấy tuổi, mới tốt nghiệp đại học.Lần này chỉ đơn giản là sợ mình bị thương.Sao mình có thể nhãn tâm để các cô ấy chịu được.Hơn nữa, Dương Vũ Phỉ biết Hồ Tuệ Mẫn không hề ta tay.Cho nên, để họ không phải sợ hãi, Dương Vũ Phỉ đã xua tan lo lăng của họ.Mặc dù trông Dương Vũ Phỉ như thể chẳng sao. cả.Nhưng nói thật, lòng cũng hơi lo không biết nên giải quyết thế nào.Sau khi nói xong, Dương Vũ Phỉ lập tức liên hệ với công ty kể rõ đầu đuôi câu chuyện.“Hả? Được thôi, tôi biết rồi!”Sau khi nói xong, Dương Vũ Phỉ lại hơi buồn bã. “Sao rồi chị Vũ Phỉ?”Hồ Tuệ Mẫn lo lắng hỏi.Nhóm người cũng xông đến.Dương Vũ Phỉ lắc đầu: “Công ty nói với tôi răng họ cũng đang sốt ruột tìm cách, đã liên hệ với Tổng giám đốc Chu Minh nhưng lần này Lưu Vũ Tường lại bị thương nghiêm trọng như vậy nên công ty đang lo lắng rằng có thể Tổng giám đốc Chu cũng không. thể giải quyết êm đẹp chuyện này được. Dù sao ông †a cũng sẽ không cãi nhau với nhà họ Lưu chỉ vì một nghệ sĩ như tôi. Mặc dù Lưu Vũ Tường gây hấn nhưng người bị thương lại là anh ta nên mọi chuyện hơi khó giải quyết!”Dương Vũ Phỉ cũng hơi không bình tĩnh nổi nữa. Nếu Lưu Vũ Tường không bị thương thì Chu Minh có thể ém được chuyện này xuống nhưng saukhi bị thương, là hai chuyện khác nhau.Hơn nữa cũng không thể vì chuyện này mà Chu Minh lại phiền đến công ty mẹ là Trần Thị, thế thì họ hoàn toàn có thể từ chức rồi.Cho nên ai cũng sẽ không ngốc đến mức vì một nghệ sĩ và vài fans hâm mộ của cô ta mà đương đầu với đòn dông này. Tình hình trở nên khó xử.“Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?”Vương Văn khóc lóc nói.“Mọi người đừng nôn nóng, bây giờ tôi chỉ có thể tự tìm người quen riêng thôi! Chị Lương, chị nói thử xem mình nên tìm ai đây?”Dương Vũ Phỉ hỏi quản lý của mình là chị Lương.Chị Lương im lặng một lúc rồi nói: “Không nói đến nghệ sĩ trong giới thì chị cảm thấy mình có thể tìm một người, chỉ cần cậu ta chịu giúp em thì chắc chăn chuyện này sẽ không thành vấn đề, hơn nữa, chỉ cần một câu của cậu ta là giải quyết được ngay!”“Hả? Ai vậy?” Dương Vũ Phi vội hỏi.