Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 864: Chỗ bên cạnh hai người không có ai ngồi chứ

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cả lớp đều phấn khích vui mừng.Rõ ràng giáo viên hướng dẫn cũng nghe nói, lần này thì chưa cần bàn đến Lâm Thắng Nam giành được vinh dự cho lớp, chỉ tính những vinh dự Lương Phi đoạt về cũng đã khiến cả giáo viên hướng dẫn nổi tiếng theo.Hơn nữa còn có nghĩa là, một giờ chiều buổi lễ gây quỹ được tổ chức, tất cả bạn học trong lớp đều sẽ đến!Đúng thế, hễ là ở trường, nơi có thể xuất hiện công khai ngoài đại hội thể thao của trường ra thì chính là kiểu hoạt động thế này.Huống hồ còn biết rõ là hoạt động lần này, sinh viên lớp mình xuất sắc vậy, sao cả lớp không đến để tăng thêm tiếng tăm cho được?Chẳng mấy chốc, sau khi ăn xong bữa trưa.Sinh viên toàn khoa đều sẽ đến hội trường.Trần Khiêm thì lại đi về phía lớp học.“Anh Trần, sao không đi?”Vương Tiểu Hoa hỏi.“Tôi không đi đâu!”Trước đây Trần Khiêm cũng ít tham gia vào mấy dịp thế này. Thật ra bản chất quyên góp là một hoạt động tình thương đơn thuần, anh cũng đã dành tình thương rồi, anh cảm thấy như vậy đã đủ rồi.Không muốn tham gia náo nhiệt gì cả.“Không phải chứ, anh Trần mau nhìn kìa, hình như hai nữ thần cũng đi!”Đột nhiên Vương Tiểu Hoa chỉ về phía cửa hội trường.Quả nhiên, Trần Khiêm thấy Phương Kiển Nám.“Đi thôi, quyên góp hay không thì bọn mình cũng đi xem thử. Dù sao thì lớp mình đều đi hết rồi, bọn mình không đi thì cũng không hay lắm nhỉ!”Vương Tiểu Hoa nói.“Ừừ, được rồi!"Trần Khiêm bất lực lắc đầu.Quả thực là khác biệt quá cũng không tốt, dù sao vẫn phải sống chung với các bạn học ở đây một thời gian.Thế là Trần Khiêm với Vương Tiểu Hoa cũng vào hội trường.Phương Kiển Nám với cô gái xinh đẹp rất khiêm tốn, ngồi ở hàng ghế cuối cùng.Nhưng rõ ràng hàng ghế mà hai người bọn họ ngồi chẳng có ai dám đến gần.Bởi vì có người thà đứng chứ không dám ngồi bên cạnh hai người.“Hết chỗ rồi!" Vương Tiểu Hoa gãi đầu. “Ở đây có này!”Trần Khiêm nhìn chỗ của Phương Kiển Nám, sau đó đi qua.“Hai người đẹp, chỗ bên cạnh hai người không có ai ngồi chứ?”Trần Khiêm cười hỏi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cả lớp đều phấn khích vui mừng.Rõ ràng giáo viên hướng dẫn cũng nghe nói, lần này thì chưa cần bàn đến Lâm Thắng Nam giành được vinh dự cho lớp, chỉ tính những vinh dự Lương Phi đoạt về cũng đã khiến cả giáo viên hướng dẫn nổi tiếng theo.Hơn nữa còn có nghĩa là, một giờ chiều buổi lễ gây quỹ được tổ chức, tất cả bạn học trong lớp đều sẽ đến!Đúng thế, hễ là ở trường, nơi có thể xuất hiện công khai ngoài đại hội thể thao của trường ra thì chính là kiểu hoạt động thế này.Huống hồ còn biết rõ là hoạt động lần này, sinh viên lớp mình xuất sắc vậy, sao cả lớp không đến để tăng thêm tiếng tăm cho được?Chẳng mấy chốc, sau khi ăn xong bữa trưa.Sinh viên toàn khoa đều sẽ đến hội trường.Trần Khiêm thì lại đi về phía lớp học.“Anh Trần, sao không đi?”Vương Tiểu Hoa hỏi.“Tôi không đi đâu!”Trước đây Trần Khiêm cũng ít tham gia vào mấy dịp thế này. Thật ra bản chất quyên góp là một hoạt động tình thương đơn thuần, anh cũng đã dành tình thương rồi, anh cảm thấy như vậy đã đủ rồi.Không muốn tham gia náo nhiệt gì cả.“Không phải chứ, anh Trần mau nhìn kìa, hình như hai nữ thần cũng đi!”Đột nhiên Vương Tiểu Hoa chỉ về phía cửa hội trường.Quả nhiên, Trần Khiêm thấy Phương Kiển Nám.“Đi thôi, quyên góp hay không thì bọn mình cũng đi xem thử. Dù sao thì lớp mình đều đi hết rồi, bọn mình không đi thì cũng không hay lắm nhỉ!”Vương Tiểu Hoa nói.“Ừừ, được rồi!"Trần Khiêm bất lực lắc đầu.Quả thực là khác biệt quá cũng không tốt, dù sao vẫn phải sống chung với các bạn học ở đây một thời gian.Thế là Trần Khiêm với Vương Tiểu Hoa cũng vào hội trường.Phương Kiển Nám với cô gái xinh đẹp rất khiêm tốn, ngồi ở hàng ghế cuối cùng.Nhưng rõ ràng hàng ghế mà hai người bọn họ ngồi chẳng có ai dám đến gần.Bởi vì có người thà đứng chứ không dám ngồi bên cạnh hai người.“Hết chỗ rồi!" Vương Tiểu Hoa gãi đầu. “Ở đây có này!”Trần Khiêm nhìn chỗ của Phương Kiển Nám, sau đó đi qua.“Hai người đẹp, chỗ bên cạnh hai người không có ai ngồi chứ?”Trần Khiêm cười hỏi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cả lớp đều phấn khích vui mừng.Rõ ràng giáo viên hướng dẫn cũng nghe nói, lần này thì chưa cần bàn đến Lâm Thắng Nam giành được vinh dự cho lớp, chỉ tính những vinh dự Lương Phi đoạt về cũng đã khiến cả giáo viên hướng dẫn nổi tiếng theo.Hơn nữa còn có nghĩa là, một giờ chiều buổi lễ gây quỹ được tổ chức, tất cả bạn học trong lớp đều sẽ đến!Đúng thế, hễ là ở trường, nơi có thể xuất hiện công khai ngoài đại hội thể thao của trường ra thì chính là kiểu hoạt động thế này.Huống hồ còn biết rõ là hoạt động lần này, sinh viên lớp mình xuất sắc vậy, sao cả lớp không đến để tăng thêm tiếng tăm cho được?Chẳng mấy chốc, sau khi ăn xong bữa trưa.Sinh viên toàn khoa đều sẽ đến hội trường.Trần Khiêm thì lại đi về phía lớp học.“Anh Trần, sao không đi?”Vương Tiểu Hoa hỏi.“Tôi không đi đâu!”Trước đây Trần Khiêm cũng ít tham gia vào mấy dịp thế này. Thật ra bản chất quyên góp là một hoạt động tình thương đơn thuần, anh cũng đã dành tình thương rồi, anh cảm thấy như vậy đã đủ rồi.Không muốn tham gia náo nhiệt gì cả.“Không phải chứ, anh Trần mau nhìn kìa, hình như hai nữ thần cũng đi!”Đột nhiên Vương Tiểu Hoa chỉ về phía cửa hội trường.Quả nhiên, Trần Khiêm thấy Phương Kiển Nám.“Đi thôi, quyên góp hay không thì bọn mình cũng đi xem thử. Dù sao thì lớp mình đều đi hết rồi, bọn mình không đi thì cũng không hay lắm nhỉ!”Vương Tiểu Hoa nói.“Ừừ, được rồi!"Trần Khiêm bất lực lắc đầu.Quả thực là khác biệt quá cũng không tốt, dù sao vẫn phải sống chung với các bạn học ở đây một thời gian.Thế là Trần Khiêm với Vương Tiểu Hoa cũng vào hội trường.Phương Kiển Nám với cô gái xinh đẹp rất khiêm tốn, ngồi ở hàng ghế cuối cùng.Nhưng rõ ràng hàng ghế mà hai người bọn họ ngồi chẳng có ai dám đến gần.Bởi vì có người thà đứng chứ không dám ngồi bên cạnh hai người.“Hết chỗ rồi!" Vương Tiểu Hoa gãi đầu. “Ở đây có này!”Trần Khiêm nhìn chỗ của Phương Kiển Nám, sau đó đi qua.“Hai người đẹp, chỗ bên cạnh hai người không có ai ngồi chứ?”Trần Khiêm cười hỏi.

Chương 864: Chỗ bên cạnh hai người không có ai ngồi chứ