Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 873: Tôi không cần bất kỳ thứ gì của cậu

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Hả? Cậu muốn đưa cho ai?"Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm thấy Tiểu Béo có dáng vẻ nhộn nhạo như thế, không khỏi cười bất đắc dĩ."Hì hì, đưa cho cô bé em thích. Cô ấy là người trong câu lạc bộ Taekwondo, mấy ngày nữa trường mình sẽ tổ chức cuộc thi, cô ấy luyện tập rất khổ cực, em định mua cho cô ấy ít đồ."Tiểu Béo cười tủm tỉm đáp.'Thấy vậy, Trần Khiêm cũng vui thay Tiểu Béo, anh ấy là người thông minh lanh lợi, đối xử với người khác rất chân thành.Trần Khiêm không xem anh ấy là cái gì mà coi anh ấy là bạn của mình.Vì vậy, anh cũng tiện đường đi xem thử.Khi họ tới câu lạc bộ Taekwondo.Phát hiện có rất nhiều người đang luyện tập. Tiểu Béo ôm đồ ăn nhìn quanh.Cuối cùng ánh mắt dừng trên người một cô gái thanh tú buộc tóc đuôi ngựa."Ha ha ha, Tân Noãn, cậu nhìn xem ai tới kìa? Tên Béo lại đến đưa đồ ăn cho cậu!"Sau khi Vương Tiểu Hoa và Trần Khiêm đi vào.Đám người đang tập Taekwondo nhao nhao chỉ trỏ cười nhạo Vương Tiểu Hoa.Trần Khiêm cũng phát hiện thật ra trong trường gần như không có ai thật lòng coi Vương Tiểu Hoa là bạn bè, cũng chẳng có mấy người tôn trọng anh ấy."Chung tình thật đó! Sỉ tình biết bao! Ngày nào cũng mang đồ đến, thật là hiếm có! Tân Noãn à, gặp được chàng trai tốt như vậy thì làm bạn gái của người ta đi!"Mấy cô gái cũng nhao nhao trêu ghẹo Tân Noãn.Cô gái tên Tân Noãn rất xinh đẹp.Lúc này nghe mọi người giễu cợt, cô ta nhìn về phía Vương Tiểu Hoa vừa lùn vừa mập.Cô ta cảm thấy mình bị sỉ nhục.Tức thì cô ta nổi giận đùng đùng, xông về phía Vương Tiểu Hoa."Vương Tiểu Hoa, chẳng phải tôi đã bảo cậu đừng đến ư? Sao cậu còn tới đây quấn lấy tôi? Cậu có phiền không hả, hễ thấy cậu là tôi lại buồn nôn!"Tân Noãn chạy tới, giận dữ mảng."Noãn Noãn, tớ sợ cậu huấn luyện vất vả nên mua cho cậu ít đồ!"Vương Tiểu Hoa đưa đồ cho Tân Noãn.Xoạt!Tân Noãn hất đi."Tôi chẳng thèm! Tôi chẳng thèm! Tôi đã nói rồi, tôi không cần bất kỳ thứ gì của cậu, cậu cút đi cho tôi!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Hả? Cậu muốn đưa cho ai?"Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm thấy Tiểu Béo có dáng vẻ nhộn nhạo như thế, không khỏi cười bất đắc dĩ."Hì hì, đưa cho cô bé em thích. Cô ấy là người trong câu lạc bộ Taekwondo, mấy ngày nữa trường mình sẽ tổ chức cuộc thi, cô ấy luyện tập rất khổ cực, em định mua cho cô ấy ít đồ."Tiểu Béo cười tủm tỉm đáp.'Thấy vậy, Trần Khiêm cũng vui thay Tiểu Béo, anh ấy là người thông minh lanh lợi, đối xử với người khác rất chân thành.Trần Khiêm không xem anh ấy là cái gì mà coi anh ấy là bạn của mình.Vì vậy, anh cũng tiện đường đi xem thử.Khi họ tới câu lạc bộ Taekwondo.Phát hiện có rất nhiều người đang luyện tập. Tiểu Béo ôm đồ ăn nhìn quanh.Cuối cùng ánh mắt dừng trên người một cô gái thanh tú buộc tóc đuôi ngựa."Ha ha ha, Tân Noãn, cậu nhìn xem ai tới kìa? Tên Béo lại đến đưa đồ ăn cho cậu!"Sau khi Vương Tiểu Hoa và Trần Khiêm đi vào.Đám người đang tập Taekwondo nhao nhao chỉ trỏ cười nhạo Vương Tiểu Hoa.Trần Khiêm cũng phát hiện thật ra trong trường gần như không có ai thật lòng coi Vương Tiểu Hoa là bạn bè, cũng chẳng có mấy người tôn trọng anh ấy."Chung tình thật đó! Sỉ tình biết bao! Ngày nào cũng mang đồ đến, thật là hiếm có! Tân Noãn à, gặp được chàng trai tốt như vậy thì làm bạn gái của người ta đi!"Mấy cô gái cũng nhao nhao trêu ghẹo Tân Noãn.Cô gái tên Tân Noãn rất xinh đẹp.Lúc này nghe mọi người giễu cợt, cô ta nhìn về phía Vương Tiểu Hoa vừa lùn vừa mập.Cô ta cảm thấy mình bị sỉ nhục.Tức thì cô ta nổi giận đùng đùng, xông về phía Vương Tiểu Hoa."Vương Tiểu Hoa, chẳng phải tôi đã bảo cậu đừng đến ư? Sao cậu còn tới đây quấn lấy tôi? Cậu có phiền không hả, hễ thấy cậu là tôi lại buồn nôn!"Tân Noãn chạy tới, giận dữ mảng."Noãn Noãn, tớ sợ cậu huấn luyện vất vả nên mua cho cậu ít đồ!"Vương Tiểu Hoa đưa đồ cho Tân Noãn.Xoạt!Tân Noãn hất đi."Tôi chẳng thèm! Tôi chẳng thèm! Tôi đã nói rồi, tôi không cần bất kỳ thứ gì của cậu, cậu cút đi cho tôi!"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Hả? Cậu muốn đưa cho ai?"Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm thấy Tiểu Béo có dáng vẻ nhộn nhạo như thế, không khỏi cười bất đắc dĩ."Hì hì, đưa cho cô bé em thích. Cô ấy là người trong câu lạc bộ Taekwondo, mấy ngày nữa trường mình sẽ tổ chức cuộc thi, cô ấy luyện tập rất khổ cực, em định mua cho cô ấy ít đồ."Tiểu Béo cười tủm tỉm đáp.'Thấy vậy, Trần Khiêm cũng vui thay Tiểu Béo, anh ấy là người thông minh lanh lợi, đối xử với người khác rất chân thành.Trần Khiêm không xem anh ấy là cái gì mà coi anh ấy là bạn của mình.Vì vậy, anh cũng tiện đường đi xem thử.Khi họ tới câu lạc bộ Taekwondo.Phát hiện có rất nhiều người đang luyện tập. Tiểu Béo ôm đồ ăn nhìn quanh.Cuối cùng ánh mắt dừng trên người một cô gái thanh tú buộc tóc đuôi ngựa."Ha ha ha, Tân Noãn, cậu nhìn xem ai tới kìa? Tên Béo lại đến đưa đồ ăn cho cậu!"Sau khi Vương Tiểu Hoa và Trần Khiêm đi vào.Đám người đang tập Taekwondo nhao nhao chỉ trỏ cười nhạo Vương Tiểu Hoa.Trần Khiêm cũng phát hiện thật ra trong trường gần như không có ai thật lòng coi Vương Tiểu Hoa là bạn bè, cũng chẳng có mấy người tôn trọng anh ấy."Chung tình thật đó! Sỉ tình biết bao! Ngày nào cũng mang đồ đến, thật là hiếm có! Tân Noãn à, gặp được chàng trai tốt như vậy thì làm bạn gái của người ta đi!"Mấy cô gái cũng nhao nhao trêu ghẹo Tân Noãn.Cô gái tên Tân Noãn rất xinh đẹp.Lúc này nghe mọi người giễu cợt, cô ta nhìn về phía Vương Tiểu Hoa vừa lùn vừa mập.Cô ta cảm thấy mình bị sỉ nhục.Tức thì cô ta nổi giận đùng đùng, xông về phía Vương Tiểu Hoa."Vương Tiểu Hoa, chẳng phải tôi đã bảo cậu đừng đến ư? Sao cậu còn tới đây quấn lấy tôi? Cậu có phiền không hả, hễ thấy cậu là tôi lại buồn nôn!"Tân Noãn chạy tới, giận dữ mảng."Noãn Noãn, tớ sợ cậu huấn luyện vất vả nên mua cho cậu ít đồ!"Vương Tiểu Hoa đưa đồ cho Tân Noãn.Xoạt!Tân Noãn hất đi."Tôi chẳng thèm! Tôi chẳng thèm! Tôi đã nói rồi, tôi không cần bất kỳ thứ gì của cậu, cậu cút đi cho tôi!"

Chương 873: Tôi không cần bất kỳ thứ gì của cậu