Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 877: Ông nói thật hay giả thế

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Khụ khụ, ông bảo không cần phiền phức như vậy, ông thật sự phải đi rồi!"Ông Tần võ ngực Trần Khiêm."Úi!"Trần Khiêm xoa ngực vì đau."Ôi trời, ông võ nhẹ một cái thôi mà, cháu làm bằng giấy đấy à?"Tân Nhất Phàm sửng sốt.'Tô Tử Nguyệt cũng cuống quít chạy tới hỏi han: "Trần Khiêm, anh bị làm sao thế?""Không sao không sao, anh không cẩn thận bị một cô nàng đạp cho một phát thôi!""Hả? Ai vậy? Tại sao cô ấy lại đánh anh?" Tô Tử Nguyệt hỏi đầy lo lắng.Trần Khiêm lắc đầu, tạm thời không nhắc tới chuyện này nữa.Quả thực con nhóc Tần Noãn kia rất giỏi 'Taekwondo, đạp rất mạnh.Mà Tân Nhất Phàm thì lắc đầu câm nín."Haiz, cứ thế rời đi thì làm sao ông yên tâm được. Cháu trai à, cháu lương thiện quá, ông thật sự lo lắng sau khi ông đi rồi, cháu chết thế nào cũng không biết."Tân Nhất Phàm nghĩ tới chuyện xảy ra ở khách sạn lần trước, cậu Long sai đàn em gài bẫy Trần Khiêm.Nếu không nhờ mình ra tay thì e rằng cháu trai lớn Trần Khiêm đã bị đập vỡ xương bả vai rồi."Không phải, lúc đó tôi không đánh trả, nếu đánh trả tôi vẫn đánh ngon!"Trần Khiêm không phải người mặt dày, dù sao bị con gái đánh chẳng phải chuyện hay ho gì."Ông khinh! Ông biết thăng nhóc cháu có tí sức, nhưng gặp phải người có chút bản lĩnh thì sẽ bị đánh te tua, không phân biệt nổi đông tây nam bắc! Đã không có bản lĩnh thì nhờ người khác bảo vệ đi chứt"Tân Nhất Phàm gãi đầu.Trần Khiêm gật đầu, quả thật anh cũng từng nghĩ có nên học bản lĩnh từ Thiên Long Đại Hổ, luyện đánh đấm gì đó.Nhưng vẫn luôn không có thời gian."Thôi thì ông ở lại đây thêm vài ngày, khó quá thì cháu không học được, ông sẽ dạy cháu mấy chiêu tóm bắt như là Bốn lạng đẩy ngàn cân dùng khi đánh nhau để người luyện võ tầm thường không lại gần cháu được, nhưng chiêu này không có lực sát thương! Cũng may là chiêu này tính thực dụng cao, cũng dễ học!”Tân Nhất Phàm nói."Ông nói thật hay giả thế? Học ba bốn ngày là biết?"Trần Khiêm cười khổ."Thằng ranh, có biết bao nhiêu người muốn học với ông mà ông nhất quyết không dạy. Ông đã bảo dạy cho cháu biết thì ba ngày là cháu biết! Sao nào, xem chừng cháu không tin, tưởng chiêu thức của ông là giả hả? Nào, đánh ông đi, đừng nương tay!"Tân Nhất Phàm ôm túi vải bằng một tay, tay còn lại vãy Trần Khiêm."Thôi bỏ đi, khi bị cô nàng kia đánh, tôi không đánh trả mà thôi, nếu tôi đánh ông thì sợ sẽ làm ông bị thương!"Trần Khiêm xua tay.Đúng vậy, lão Tần gầy đét chỉ có da bọc xương, lại còn lớn tuổi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Khụ khụ, ông bảo không cần phiền phức như vậy, ông thật sự phải đi rồi!"Ông Tần võ ngực Trần Khiêm."Úi!"Trần Khiêm xoa ngực vì đau."Ôi trời, ông võ nhẹ một cái thôi mà, cháu làm bằng giấy đấy à?"Tân Nhất Phàm sửng sốt.'Tô Tử Nguyệt cũng cuống quít chạy tới hỏi han: "Trần Khiêm, anh bị làm sao thế?""Không sao không sao, anh không cẩn thận bị một cô nàng đạp cho một phát thôi!""Hả? Ai vậy? Tại sao cô ấy lại đánh anh?" Tô Tử Nguyệt hỏi đầy lo lắng.Trần Khiêm lắc đầu, tạm thời không nhắc tới chuyện này nữa.Quả thực con nhóc Tần Noãn kia rất giỏi 'Taekwondo, đạp rất mạnh.Mà Tân Nhất Phàm thì lắc đầu câm nín."Haiz, cứ thế rời đi thì làm sao ông yên tâm được. Cháu trai à, cháu lương thiện quá, ông thật sự lo lắng sau khi ông đi rồi, cháu chết thế nào cũng không biết."Tân Nhất Phàm nghĩ tới chuyện xảy ra ở khách sạn lần trước, cậu Long sai đàn em gài bẫy Trần Khiêm.Nếu không nhờ mình ra tay thì e rằng cháu trai lớn Trần Khiêm đã bị đập vỡ xương bả vai rồi."Không phải, lúc đó tôi không đánh trả, nếu đánh trả tôi vẫn đánh ngon!"Trần Khiêm không phải người mặt dày, dù sao bị con gái đánh chẳng phải chuyện hay ho gì."Ông khinh! Ông biết thăng nhóc cháu có tí sức, nhưng gặp phải người có chút bản lĩnh thì sẽ bị đánh te tua, không phân biệt nổi đông tây nam bắc! Đã không có bản lĩnh thì nhờ người khác bảo vệ đi chứt"Tân Nhất Phàm gãi đầu.Trần Khiêm gật đầu, quả thật anh cũng từng nghĩ có nên học bản lĩnh từ Thiên Long Đại Hổ, luyện đánh đấm gì đó.Nhưng vẫn luôn không có thời gian."Thôi thì ông ở lại đây thêm vài ngày, khó quá thì cháu không học được, ông sẽ dạy cháu mấy chiêu tóm bắt như là Bốn lạng đẩy ngàn cân dùng khi đánh nhau để người luyện võ tầm thường không lại gần cháu được, nhưng chiêu này không có lực sát thương! Cũng may là chiêu này tính thực dụng cao, cũng dễ học!”Tân Nhất Phàm nói."Ông nói thật hay giả thế? Học ba bốn ngày là biết?"Trần Khiêm cười khổ."Thằng ranh, có biết bao nhiêu người muốn học với ông mà ông nhất quyết không dạy. Ông đã bảo dạy cho cháu biết thì ba ngày là cháu biết! Sao nào, xem chừng cháu không tin, tưởng chiêu thức của ông là giả hả? Nào, đánh ông đi, đừng nương tay!"Tân Nhất Phàm ôm túi vải bằng một tay, tay còn lại vãy Trần Khiêm."Thôi bỏ đi, khi bị cô nàng kia đánh, tôi không đánh trả mà thôi, nếu tôi đánh ông thì sợ sẽ làm ông bị thương!"Trần Khiêm xua tay.Đúng vậy, lão Tần gầy đét chỉ có da bọc xương, lại còn lớn tuổi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Khụ khụ, ông bảo không cần phiền phức như vậy, ông thật sự phải đi rồi!"Ông Tần võ ngực Trần Khiêm."Úi!"Trần Khiêm xoa ngực vì đau."Ôi trời, ông võ nhẹ một cái thôi mà, cháu làm bằng giấy đấy à?"Tân Nhất Phàm sửng sốt.'Tô Tử Nguyệt cũng cuống quít chạy tới hỏi han: "Trần Khiêm, anh bị làm sao thế?""Không sao không sao, anh không cẩn thận bị một cô nàng đạp cho một phát thôi!""Hả? Ai vậy? Tại sao cô ấy lại đánh anh?" Tô Tử Nguyệt hỏi đầy lo lắng.Trần Khiêm lắc đầu, tạm thời không nhắc tới chuyện này nữa.Quả thực con nhóc Tần Noãn kia rất giỏi 'Taekwondo, đạp rất mạnh.Mà Tân Nhất Phàm thì lắc đầu câm nín."Haiz, cứ thế rời đi thì làm sao ông yên tâm được. Cháu trai à, cháu lương thiện quá, ông thật sự lo lắng sau khi ông đi rồi, cháu chết thế nào cũng không biết."Tân Nhất Phàm nghĩ tới chuyện xảy ra ở khách sạn lần trước, cậu Long sai đàn em gài bẫy Trần Khiêm.Nếu không nhờ mình ra tay thì e rằng cháu trai lớn Trần Khiêm đã bị đập vỡ xương bả vai rồi."Không phải, lúc đó tôi không đánh trả, nếu đánh trả tôi vẫn đánh ngon!"Trần Khiêm không phải người mặt dày, dù sao bị con gái đánh chẳng phải chuyện hay ho gì."Ông khinh! Ông biết thăng nhóc cháu có tí sức, nhưng gặp phải người có chút bản lĩnh thì sẽ bị đánh te tua, không phân biệt nổi đông tây nam bắc! Đã không có bản lĩnh thì nhờ người khác bảo vệ đi chứt"Tân Nhất Phàm gãi đầu.Trần Khiêm gật đầu, quả thật anh cũng từng nghĩ có nên học bản lĩnh từ Thiên Long Đại Hổ, luyện đánh đấm gì đó.Nhưng vẫn luôn không có thời gian."Thôi thì ông ở lại đây thêm vài ngày, khó quá thì cháu không học được, ông sẽ dạy cháu mấy chiêu tóm bắt như là Bốn lạng đẩy ngàn cân dùng khi đánh nhau để người luyện võ tầm thường không lại gần cháu được, nhưng chiêu này không có lực sát thương! Cũng may là chiêu này tính thực dụng cao, cũng dễ học!”Tân Nhất Phàm nói."Ông nói thật hay giả thế? Học ba bốn ngày là biết?"Trần Khiêm cười khổ."Thằng ranh, có biết bao nhiêu người muốn học với ông mà ông nhất quyết không dạy. Ông đã bảo dạy cho cháu biết thì ba ngày là cháu biết! Sao nào, xem chừng cháu không tin, tưởng chiêu thức của ông là giả hả? Nào, đánh ông đi, đừng nương tay!"Tân Nhất Phàm ôm túi vải bằng một tay, tay còn lại vãy Trần Khiêm."Thôi bỏ đi, khi bị cô nàng kia đánh, tôi không đánh trả mà thôi, nếu tôi đánh ông thì sợ sẽ làm ông bị thương!"Trần Khiêm xua tay.Đúng vậy, lão Tần gầy đét chỉ có da bọc xương, lại còn lớn tuổi.

Chương 877: Ông nói thật hay giả thế