Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 878: Lão già này có bản lĩnh chứ
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm sợ một đòn của mình sẽ khiến toàn thân lão vỡ vụn."Cháu trai, yên tâm ra đòn đi, đừng nương tay!"Tân Nhất Phàm nói.Trần Khiêm thấy ông Tần cực kỳ tự tin.'Thì nghe theo, tấn công bả vai của ông lão. Bộp!Sau đó, một âm thanh vang lên.Cổ tay của Trần Khiêm bị ông lão tóm chặt, kéo về phía trước.Sau đó cả người bay thẳng ra ngoài như diều đứt dây.Trần Khiêm ngã mạnh xuống nền đất ngoài biệt thự, cảm thấy xương toàn thân như vỡ vụn.Không đứng lên nổi. "ÁI Trần Khiêm!"Tô Tử Nguyệt thấy Trần Khiêm không bò dậy. nổi thì cuống quít chạy ra ngoài.Đỡ anh dậy."Cháu trai, sao nào? Lão già này có bản lĩnh chứ?"Tân Nhất Phàm ngồi xổm trước cửa, nhìn Trần Khiêm cười ha hả không ngừng.Trần Khiêm thật sự không ngờ ông Tần lại có bản lĩnh như vậy.Thậm chí, nếu không ngã xuống đất thì Trần Khiêm cũng chẳng biết mình bay ra ngoài thế nào.Chỉ đánh một đòn mà mình đã bay lên.Sau đó ngã xuống, trước mắt trời đất quay cuồng."Ông Tân, sao ông lại đánh mạnh thế!"Tô Tử Nguyệt lo lăng bật thốt lên."Không sao đâu, nó là một thằng nhóc to xác, từ nhỏ đã lao động rèn luyện không ít, thân thể không yếu như cháu thấy đâu. Hơn nữa cơ bắp của cháu trai lớn không tệ, học chiêu thức của ông rất hợp!"Tân Nhất Phàm đi đến đạp Trần Khiêm một phát: "Còn không mau đứng lên! Từ hôm nay trở đi, ông sẽ dạy cháu mấy chiêu! Nếu không đụng phải cao thủ thì dùng để thoát thân khi đánh nhau không thành vấn đề!"Trần Khiêm ôm cánh tay đứng dậy.Quả thật chiêu thức này rất mạnh mẽ.Anh gật đầu ngay tắp lự.Ba ngày sau. Dạy cho Trần Khiêm xong, ông Tân vẫn rời đi.Trần Khiêm vốn định giữ ông ở lại, dù sao cũng chung sống với nhau một thời gian, vẫn có tình cảm.Ông Tần ấy à, có đôi lúc điên điên khùng nói năng bậy bạ thôi, ngoài ra ông lão rất tốt.Ít nhất là đối xử với mình và Tô Tử Nguyệt tuyệt đối không có vấn đề.Mà Tử Nguyệt thì rưng rưng nước mắt tiễn ông đi, lưu luyến vô cùng!Cũng chẳng biết tại sao ông lão Tần rất kiêng ky mấy chuyện này.Nhưng ông lão không nói, Trần Khiêm cũng không hỏi nhiều.Dù sao bây giờ anh phải tập trung phần lớn tinh thần và sức lực vào việc điều tra làm rõ chuyện nhà họ Phương.Hôm nay, Trần Khiêm và Vương Tiểu Hoa đến trường.Tình cờ gặp Thẩm Quân Văn và Hồ Tuệ Mẫn cùng với mấy cô gái khác, năm người họ cùng tới trường.Có điều lần này Trần Khiêm không chào hỏi Hồ Tuệ Mãn nữa.Anh rời đi như người xa lạ. "Cậu... Trần Khiêm, đứng lại!"Hồ Tuệ Mẫn nổi giận hét lên.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm sợ một đòn của mình sẽ khiến toàn thân lão vỡ vụn."Cháu trai, yên tâm ra đòn đi, đừng nương tay!"Tân Nhất Phàm nói.Trần Khiêm thấy ông Tần cực kỳ tự tin.'Thì nghe theo, tấn công bả vai của ông lão. Bộp!Sau đó, một âm thanh vang lên.Cổ tay của Trần Khiêm bị ông lão tóm chặt, kéo về phía trước.Sau đó cả người bay thẳng ra ngoài như diều đứt dây.Trần Khiêm ngã mạnh xuống nền đất ngoài biệt thự, cảm thấy xương toàn thân như vỡ vụn.Không đứng lên nổi. "ÁI Trần Khiêm!"Tô Tử Nguyệt thấy Trần Khiêm không bò dậy. nổi thì cuống quít chạy ra ngoài.Đỡ anh dậy."Cháu trai, sao nào? Lão già này có bản lĩnh chứ?"Tân Nhất Phàm ngồi xổm trước cửa, nhìn Trần Khiêm cười ha hả không ngừng.Trần Khiêm thật sự không ngờ ông Tần lại có bản lĩnh như vậy.Thậm chí, nếu không ngã xuống đất thì Trần Khiêm cũng chẳng biết mình bay ra ngoài thế nào.Chỉ đánh một đòn mà mình đã bay lên.Sau đó ngã xuống, trước mắt trời đất quay cuồng."Ông Tân, sao ông lại đánh mạnh thế!"Tô Tử Nguyệt lo lăng bật thốt lên."Không sao đâu, nó là một thằng nhóc to xác, từ nhỏ đã lao động rèn luyện không ít, thân thể không yếu như cháu thấy đâu. Hơn nữa cơ bắp của cháu trai lớn không tệ, học chiêu thức của ông rất hợp!"Tân Nhất Phàm đi đến đạp Trần Khiêm một phát: "Còn không mau đứng lên! Từ hôm nay trở đi, ông sẽ dạy cháu mấy chiêu! Nếu không đụng phải cao thủ thì dùng để thoát thân khi đánh nhau không thành vấn đề!"Trần Khiêm ôm cánh tay đứng dậy.Quả thật chiêu thức này rất mạnh mẽ.Anh gật đầu ngay tắp lự.Ba ngày sau. Dạy cho Trần Khiêm xong, ông Tân vẫn rời đi.Trần Khiêm vốn định giữ ông ở lại, dù sao cũng chung sống với nhau một thời gian, vẫn có tình cảm.Ông Tần ấy à, có đôi lúc điên điên khùng nói năng bậy bạ thôi, ngoài ra ông lão rất tốt.Ít nhất là đối xử với mình và Tô Tử Nguyệt tuyệt đối không có vấn đề.Mà Tử Nguyệt thì rưng rưng nước mắt tiễn ông đi, lưu luyến vô cùng!Cũng chẳng biết tại sao ông lão Tần rất kiêng ky mấy chuyện này.Nhưng ông lão không nói, Trần Khiêm cũng không hỏi nhiều.Dù sao bây giờ anh phải tập trung phần lớn tinh thần và sức lực vào việc điều tra làm rõ chuyện nhà họ Phương.Hôm nay, Trần Khiêm và Vương Tiểu Hoa đến trường.Tình cờ gặp Thẩm Quân Văn và Hồ Tuệ Mẫn cùng với mấy cô gái khác, năm người họ cùng tới trường.Có điều lần này Trần Khiêm không chào hỏi Hồ Tuệ Mãn nữa.Anh rời đi như người xa lạ. "Cậu... Trần Khiêm, đứng lại!"Hồ Tuệ Mẫn nổi giận hét lên.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm sợ một đòn của mình sẽ khiến toàn thân lão vỡ vụn."Cháu trai, yên tâm ra đòn đi, đừng nương tay!"Tân Nhất Phàm nói.Trần Khiêm thấy ông Tần cực kỳ tự tin.'Thì nghe theo, tấn công bả vai của ông lão. Bộp!Sau đó, một âm thanh vang lên.Cổ tay của Trần Khiêm bị ông lão tóm chặt, kéo về phía trước.Sau đó cả người bay thẳng ra ngoài như diều đứt dây.Trần Khiêm ngã mạnh xuống nền đất ngoài biệt thự, cảm thấy xương toàn thân như vỡ vụn.Không đứng lên nổi. "ÁI Trần Khiêm!"Tô Tử Nguyệt thấy Trần Khiêm không bò dậy. nổi thì cuống quít chạy ra ngoài.Đỡ anh dậy."Cháu trai, sao nào? Lão già này có bản lĩnh chứ?"Tân Nhất Phàm ngồi xổm trước cửa, nhìn Trần Khiêm cười ha hả không ngừng.Trần Khiêm thật sự không ngờ ông Tần lại có bản lĩnh như vậy.Thậm chí, nếu không ngã xuống đất thì Trần Khiêm cũng chẳng biết mình bay ra ngoài thế nào.Chỉ đánh một đòn mà mình đã bay lên.Sau đó ngã xuống, trước mắt trời đất quay cuồng."Ông Tân, sao ông lại đánh mạnh thế!"Tô Tử Nguyệt lo lăng bật thốt lên."Không sao đâu, nó là một thằng nhóc to xác, từ nhỏ đã lao động rèn luyện không ít, thân thể không yếu như cháu thấy đâu. Hơn nữa cơ bắp của cháu trai lớn không tệ, học chiêu thức của ông rất hợp!"Tân Nhất Phàm đi đến đạp Trần Khiêm một phát: "Còn không mau đứng lên! Từ hôm nay trở đi, ông sẽ dạy cháu mấy chiêu! Nếu không đụng phải cao thủ thì dùng để thoát thân khi đánh nhau không thành vấn đề!"Trần Khiêm ôm cánh tay đứng dậy.Quả thật chiêu thức này rất mạnh mẽ.Anh gật đầu ngay tắp lự.Ba ngày sau. Dạy cho Trần Khiêm xong, ông Tân vẫn rời đi.Trần Khiêm vốn định giữ ông ở lại, dù sao cũng chung sống với nhau một thời gian, vẫn có tình cảm.Ông Tần ấy à, có đôi lúc điên điên khùng nói năng bậy bạ thôi, ngoài ra ông lão rất tốt.Ít nhất là đối xử với mình và Tô Tử Nguyệt tuyệt đối không có vấn đề.Mà Tử Nguyệt thì rưng rưng nước mắt tiễn ông đi, lưu luyến vô cùng!Cũng chẳng biết tại sao ông lão Tần rất kiêng ky mấy chuyện này.Nhưng ông lão không nói, Trần Khiêm cũng không hỏi nhiều.Dù sao bây giờ anh phải tập trung phần lớn tinh thần và sức lực vào việc điều tra làm rõ chuyện nhà họ Phương.Hôm nay, Trần Khiêm và Vương Tiểu Hoa đến trường.Tình cờ gặp Thẩm Quân Văn và Hồ Tuệ Mẫn cùng với mấy cô gái khác, năm người họ cùng tới trường.Có điều lần này Trần Khiêm không chào hỏi Hồ Tuệ Mãn nữa.Anh rời đi như người xa lạ. "Cậu... Trần Khiêm, đứng lại!"Hồ Tuệ Mẫn nổi giận hét lên.