Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 884: Trùng hợp vậy sao?
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy. Là nhóm mấy người trẻ tuổi. Sau đó phấn khởi chạy tới.Cùng lúc đó, Tân Noãn và Lý Tường cũng trở nên kích động.Bởi vì giám đốc Triệu chạy về phía bọn họ."Cậu Vương phải không? Cậu Trần không đi cùng cậu sao?"Quả nhiên giám đốc Triệu đi tới trước mặt Lý Tường, cung kính mỉm cười.Mọi người đều im lặng nhìn sang bên này."Cậu Vương? Giám đốc Triệu, phải chăng ông nhận nhầm người rồi? Tôi họ Lý, tên là Lý Tường!"Mặt Lý Tường đỏ lên vì kích động, anh ta lập tức mỉm cười lên tiếng.Tân Noãn khế căn môi, dễ nhận thấy cô ta cũng rất kích động.Hả?"Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."Giám đốc Triệu cũng lúng túng.Bởi vì ông ta biết được một số thông tin về cậu Vương Tiểu Hoa trong điện thoại, đối phương vẫn đang là sinh viên đại học Thục Xuyên, là bạn của cậu Trần được lãnh đạo trụ sở chính đích thân gọiđiện thoại tới dặn dò.Vì vậy Triệu Hà rất kính trọng cậu Vương Tiểu Hoa."Tôi thấy các vị là sinh viên, cứ tưởng là sinh viên đại học Thục Xuyên. Ha ha, tôi có một vị khách rất quan trọng, cũng là sinh viên đại học Thục Xuyên nên sơ ý nhận nhầm!"Triệu Hà cười gượng."Ồ? Trùng hợp vậy sao? Giám đốc Triệu thử nói tên xem, biết đâu chúng tôi có thể tìm người giúp ông!"Lý Tường không ngờ mình được nói chuyện trực tiếp với giám đốc Triệu của trung tâm xúc tiến đầu tư, anh ta vội vàng lên tiếng.'Tân Noãn cũng gật đầu lia lịa, dù sao cô ta cũng có mạng lưới quan hệ nhất định trong trường."À à, xin cảm ơn, tôi muốn tìm cậu Vương Tiểu Hoa, chẳng hay các vị từng gặp cậu ấy chưa?"Triệu Hà đáp. "Ông... ông bảo muốn tìm ai cơ?" Nghe xong câu này, Tân Noãn cảm thấy như bên tai vang lên tiếng đạn, "pằng" một tiếng, đầu óc trở nên trống rỗng.Thậm chí cô ta còn cho rằng mình nghe nhầm.Cậu Vương Tiểu Hoa? Giám đốc Triệu muốn tìm Vương Tiểu Hoa? Không phải chứ? Làm sao có thể? Giám đốc Triệu có thân phận gì, tìm cậu ta làm chỉ?"Trong số các vị có ai quen biết cậu Vương Tiểu Hoa không?"Triệu Hà đoán chắc là bọn họ cũng không quen Vương Tiểu Hoa.Mình kích động đến ngu người rồi, gọi điện cho Vương Tiểu Hoa là được mà.Vừa rồi bị thằng nhóc này dẫn dắt, cứ tưởng là cậu ta từng gặp cơ.Sau đó ông ta lấy điện thoại ra. "Giám đốc Triệu, không cần gọi nữa! Tôi ở đây!"Đúng lúc này, Vương Tiểu Hoa đứng dậy nói với giám đốc Triệu.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy. Là nhóm mấy người trẻ tuổi. Sau đó phấn khởi chạy tới.Cùng lúc đó, Tân Noãn và Lý Tường cũng trở nên kích động.Bởi vì giám đốc Triệu chạy về phía bọn họ."Cậu Vương phải không? Cậu Trần không đi cùng cậu sao?"Quả nhiên giám đốc Triệu đi tới trước mặt Lý Tường, cung kính mỉm cười.Mọi người đều im lặng nhìn sang bên này."Cậu Vương? Giám đốc Triệu, phải chăng ông nhận nhầm người rồi? Tôi họ Lý, tên là Lý Tường!"Mặt Lý Tường đỏ lên vì kích động, anh ta lập tức mỉm cười lên tiếng.Tân Noãn khế căn môi, dễ nhận thấy cô ta cũng rất kích động.Hả?"Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."Giám đốc Triệu cũng lúng túng.Bởi vì ông ta biết được một số thông tin về cậu Vương Tiểu Hoa trong điện thoại, đối phương vẫn đang là sinh viên đại học Thục Xuyên, là bạn của cậu Trần được lãnh đạo trụ sở chính đích thân gọiđiện thoại tới dặn dò.Vì vậy Triệu Hà rất kính trọng cậu Vương Tiểu Hoa."Tôi thấy các vị là sinh viên, cứ tưởng là sinh viên đại học Thục Xuyên. Ha ha, tôi có một vị khách rất quan trọng, cũng là sinh viên đại học Thục Xuyên nên sơ ý nhận nhầm!"Triệu Hà cười gượng."Ồ? Trùng hợp vậy sao? Giám đốc Triệu thử nói tên xem, biết đâu chúng tôi có thể tìm người giúp ông!"Lý Tường không ngờ mình được nói chuyện trực tiếp với giám đốc Triệu của trung tâm xúc tiến đầu tư, anh ta vội vàng lên tiếng.'Tân Noãn cũng gật đầu lia lịa, dù sao cô ta cũng có mạng lưới quan hệ nhất định trong trường."À à, xin cảm ơn, tôi muốn tìm cậu Vương Tiểu Hoa, chẳng hay các vị từng gặp cậu ấy chưa?"Triệu Hà đáp. "Ông... ông bảo muốn tìm ai cơ?" Nghe xong câu này, Tân Noãn cảm thấy như bên tai vang lên tiếng đạn, "pằng" một tiếng, đầu óc trở nên trống rỗng.Thậm chí cô ta còn cho rằng mình nghe nhầm.Cậu Vương Tiểu Hoa? Giám đốc Triệu muốn tìm Vương Tiểu Hoa? Không phải chứ? Làm sao có thể? Giám đốc Triệu có thân phận gì, tìm cậu ta làm chỉ?"Trong số các vị có ai quen biết cậu Vương Tiểu Hoa không?"Triệu Hà đoán chắc là bọn họ cũng không quen Vương Tiểu Hoa.Mình kích động đến ngu người rồi, gọi điện cho Vương Tiểu Hoa là được mà.Vừa rồi bị thằng nhóc này dẫn dắt, cứ tưởng là cậu ta từng gặp cơ.Sau đó ông ta lấy điện thoại ra. "Giám đốc Triệu, không cần gọi nữa! Tôi ở đây!"Đúng lúc này, Vương Tiểu Hoa đứng dậy nói với giám đốc Triệu.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy. Là nhóm mấy người trẻ tuổi. Sau đó phấn khởi chạy tới.Cùng lúc đó, Tân Noãn và Lý Tường cũng trở nên kích động.Bởi vì giám đốc Triệu chạy về phía bọn họ."Cậu Vương phải không? Cậu Trần không đi cùng cậu sao?"Quả nhiên giám đốc Triệu đi tới trước mặt Lý Tường, cung kính mỉm cười.Mọi người đều im lặng nhìn sang bên này."Cậu Vương? Giám đốc Triệu, phải chăng ông nhận nhầm người rồi? Tôi họ Lý, tên là Lý Tường!"Mặt Lý Tường đỏ lên vì kích động, anh ta lập tức mỉm cười lên tiếng.Tân Noãn khế căn môi, dễ nhận thấy cô ta cũng rất kích động.Hả?"Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."Giám đốc Triệu cũng lúng túng.Bởi vì ông ta biết được một số thông tin về cậu Vương Tiểu Hoa trong điện thoại, đối phương vẫn đang là sinh viên đại học Thục Xuyên, là bạn của cậu Trần được lãnh đạo trụ sở chính đích thân gọiđiện thoại tới dặn dò.Vì vậy Triệu Hà rất kính trọng cậu Vương Tiểu Hoa."Tôi thấy các vị là sinh viên, cứ tưởng là sinh viên đại học Thục Xuyên. Ha ha, tôi có một vị khách rất quan trọng, cũng là sinh viên đại học Thục Xuyên nên sơ ý nhận nhầm!"Triệu Hà cười gượng."Ồ? Trùng hợp vậy sao? Giám đốc Triệu thử nói tên xem, biết đâu chúng tôi có thể tìm người giúp ông!"Lý Tường không ngờ mình được nói chuyện trực tiếp với giám đốc Triệu của trung tâm xúc tiến đầu tư, anh ta vội vàng lên tiếng.'Tân Noãn cũng gật đầu lia lịa, dù sao cô ta cũng có mạng lưới quan hệ nhất định trong trường."À à, xin cảm ơn, tôi muốn tìm cậu Vương Tiểu Hoa, chẳng hay các vị từng gặp cậu ấy chưa?"Triệu Hà đáp. "Ông... ông bảo muốn tìm ai cơ?" Nghe xong câu này, Tân Noãn cảm thấy như bên tai vang lên tiếng đạn, "pằng" một tiếng, đầu óc trở nên trống rỗng.Thậm chí cô ta còn cho rằng mình nghe nhầm.Cậu Vương Tiểu Hoa? Giám đốc Triệu muốn tìm Vương Tiểu Hoa? Không phải chứ? Làm sao có thể? Giám đốc Triệu có thân phận gì, tìm cậu ta làm chỉ?"Trong số các vị có ai quen biết cậu Vương Tiểu Hoa không?"Triệu Hà đoán chắc là bọn họ cũng không quen Vương Tiểu Hoa.Mình kích động đến ngu người rồi, gọi điện cho Vương Tiểu Hoa là được mà.Vừa rồi bị thằng nhóc này dẫn dắt, cứ tưởng là cậu ta từng gặp cơ.Sau đó ông ta lấy điện thoại ra. "Giám đốc Triệu, không cần gọi nữa! Tôi ở đây!"Đúng lúc này, Vương Tiểu Hoa đứng dậy nói với giám đốc Triệu.