Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 890: Thua rồi
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng đương nhiên Trần Khiêm sẽ không nói như vậy."Hỏi cậu ta làm gì? Cậu ta thì biết cái gì! Cậu ta đâu có am hiểu Taekwondo. Hừ hừ, chẳng phải chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao, thấy người khác bình luận cậu cũng bình luận, cậu là cái thá gì!"Bấy giờ Từ Dương Dương nghiêng đầu nhìn Trần Khiêm nói.Hai ngày nay cô ta cứ cà khịa Trần Khiêm suốt như bị điên vậy.Trần Khiêm nể cô ta là con gái nên không chấp.Thật ra Trần Khiêm cũng biết mình đoạt mất danh tiếng của Lương Phi trong buổi lễ từ thiện, nhưng cà khịa mình suốt thế này thì quá đáng rồi đúng không?Điều đáng giận hơn là lúc trận đấu giữa Thẩm Quân Văn và Lương Phi bắt đầu.'Từ Dương Dương cố ý nghiêng người che mất tầm mắt Trần Khiêm.Trần Khiêm nhìn sang trái, cô ta lập tức nghiêng người sang trái. Trần Khiêm nhìn sang phải, cô ta cũng nghiêng sang phải.Nói thẳng ra là cô ta không muốn cho Trần Khiêm xem thi đấu một cách vui vẻ.Trần Khiêm giận lắm.Nhưng thời gian dần trôi, trận đấu đã tới hồi gay cấn.Ban đầu Lương Phi tấn công rất dữ đội, cả động tác lẫn kỹ thuật đều cực kỳ tốt.Mà Thẩm Quân Văn thì chẳng có mấy lần tấn công hiệu quả.Vẫn luôn né tránh là chính.Nhưng đến giai đoạn sau, Lương Phi bắt đầu tấn công yếu dần.Mặc dù ra tay nhưng không tạo thành sát thương hữu hiệu cho Thẩm Quân Văn."Thua rồi!"Bên kia khán đài, Phương Kiển Nám hờ hững nói."Hả? Ai thua? Thẩm Quân Văn sao? Em thấy Lương Phi tấn công rất tốt, động tác cũng ngầu nữa! Nhưng chị nhìn Thẩm Quân Văn kìa, động tác rất đơn giản, rốt cuộc cậu ta có phải quán quân không vậy?"Phương Di lên tiếng. Tuy cô ta không hay nói chuyện với Lương Phi, cũng không phải bạn bè, nhưng dù sao Lương Phi cũng là bạn cùng khối, so ra thì cô ta thiên về Lương Phi hơn."Ha ha, mặc dù động tác của Lương Phi rất mạnh mẽ, nhưng lại nhanh chóng để lộ tư duy tấn công. Dù sao người ta cũng là quán quân tỉnh, quả thật rất thông minh. Cho nên em cứ chờ mà xeml"Phương Kiển Nám cất lời.Quả nhiên, không lâu sau.Trong một lần Lương Phi tấn công, Thẩm Quân Văn đột nhiên xoay người trên không trung tung một cú đá, động tác vừa lưu loát vừa mạnh mẽ.Đá thẳng Lương Phi ra ngoài sân thi đấu."AI"Cảnh tượng này khiến cả hội trường dậy sóng, vang lên tiếng hò hét vang dội.Chỉ có Từ Dương Dương tràn đầy lo lắng.Trước đó, khi Lương Phi tấn công, Từ Dương Vương vẫn luôn hô hào. Nhưng bây giờ Lương Phi thua rồi, đương nhiên Từ Dương Dương không vui nổi."Hay lắm!"Trần Khiêm cũng thấy rất đặc sắc, bèn thốt ra một câu.Nhưng Từ Dương Dương nghe thấy, lập tức đứng phắt dậy, giận dữ nhìn Trần Khiêm:"Hay cái gì mà hay, cậu xem có hiểu không!"Cô ta hét rất to, rất nhiều người trong hội trường đều nghe thấy.Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Khiêm...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng đương nhiên Trần Khiêm sẽ không nói như vậy."Hỏi cậu ta làm gì? Cậu ta thì biết cái gì! Cậu ta đâu có am hiểu Taekwondo. Hừ hừ, chẳng phải chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao, thấy người khác bình luận cậu cũng bình luận, cậu là cái thá gì!"Bấy giờ Từ Dương Dương nghiêng đầu nhìn Trần Khiêm nói.Hai ngày nay cô ta cứ cà khịa Trần Khiêm suốt như bị điên vậy.Trần Khiêm nể cô ta là con gái nên không chấp.Thật ra Trần Khiêm cũng biết mình đoạt mất danh tiếng của Lương Phi trong buổi lễ từ thiện, nhưng cà khịa mình suốt thế này thì quá đáng rồi đúng không?Điều đáng giận hơn là lúc trận đấu giữa Thẩm Quân Văn và Lương Phi bắt đầu.'Từ Dương Dương cố ý nghiêng người che mất tầm mắt Trần Khiêm.Trần Khiêm nhìn sang trái, cô ta lập tức nghiêng người sang trái. Trần Khiêm nhìn sang phải, cô ta cũng nghiêng sang phải.Nói thẳng ra là cô ta không muốn cho Trần Khiêm xem thi đấu một cách vui vẻ.Trần Khiêm giận lắm.Nhưng thời gian dần trôi, trận đấu đã tới hồi gay cấn.Ban đầu Lương Phi tấn công rất dữ đội, cả động tác lẫn kỹ thuật đều cực kỳ tốt.Mà Thẩm Quân Văn thì chẳng có mấy lần tấn công hiệu quả.Vẫn luôn né tránh là chính.Nhưng đến giai đoạn sau, Lương Phi bắt đầu tấn công yếu dần.Mặc dù ra tay nhưng không tạo thành sát thương hữu hiệu cho Thẩm Quân Văn."Thua rồi!"Bên kia khán đài, Phương Kiển Nám hờ hững nói."Hả? Ai thua? Thẩm Quân Văn sao? Em thấy Lương Phi tấn công rất tốt, động tác cũng ngầu nữa! Nhưng chị nhìn Thẩm Quân Văn kìa, động tác rất đơn giản, rốt cuộc cậu ta có phải quán quân không vậy?"Phương Di lên tiếng. Tuy cô ta không hay nói chuyện với Lương Phi, cũng không phải bạn bè, nhưng dù sao Lương Phi cũng là bạn cùng khối, so ra thì cô ta thiên về Lương Phi hơn."Ha ha, mặc dù động tác của Lương Phi rất mạnh mẽ, nhưng lại nhanh chóng để lộ tư duy tấn công. Dù sao người ta cũng là quán quân tỉnh, quả thật rất thông minh. Cho nên em cứ chờ mà xeml"Phương Kiển Nám cất lời.Quả nhiên, không lâu sau.Trong một lần Lương Phi tấn công, Thẩm Quân Văn đột nhiên xoay người trên không trung tung một cú đá, động tác vừa lưu loát vừa mạnh mẽ.Đá thẳng Lương Phi ra ngoài sân thi đấu."AI"Cảnh tượng này khiến cả hội trường dậy sóng, vang lên tiếng hò hét vang dội.Chỉ có Từ Dương Dương tràn đầy lo lắng.Trước đó, khi Lương Phi tấn công, Từ Dương Vương vẫn luôn hô hào. Nhưng bây giờ Lương Phi thua rồi, đương nhiên Từ Dương Dương không vui nổi."Hay lắm!"Trần Khiêm cũng thấy rất đặc sắc, bèn thốt ra một câu.Nhưng Từ Dương Dương nghe thấy, lập tức đứng phắt dậy, giận dữ nhìn Trần Khiêm:"Hay cái gì mà hay, cậu xem có hiểu không!"Cô ta hét rất to, rất nhiều người trong hội trường đều nghe thấy.Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Khiêm...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng đương nhiên Trần Khiêm sẽ không nói như vậy."Hỏi cậu ta làm gì? Cậu ta thì biết cái gì! Cậu ta đâu có am hiểu Taekwondo. Hừ hừ, chẳng phải chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao, thấy người khác bình luận cậu cũng bình luận, cậu là cái thá gì!"Bấy giờ Từ Dương Dương nghiêng đầu nhìn Trần Khiêm nói.Hai ngày nay cô ta cứ cà khịa Trần Khiêm suốt như bị điên vậy.Trần Khiêm nể cô ta là con gái nên không chấp.Thật ra Trần Khiêm cũng biết mình đoạt mất danh tiếng của Lương Phi trong buổi lễ từ thiện, nhưng cà khịa mình suốt thế này thì quá đáng rồi đúng không?Điều đáng giận hơn là lúc trận đấu giữa Thẩm Quân Văn và Lương Phi bắt đầu.'Từ Dương Dương cố ý nghiêng người che mất tầm mắt Trần Khiêm.Trần Khiêm nhìn sang trái, cô ta lập tức nghiêng người sang trái. Trần Khiêm nhìn sang phải, cô ta cũng nghiêng sang phải.Nói thẳng ra là cô ta không muốn cho Trần Khiêm xem thi đấu một cách vui vẻ.Trần Khiêm giận lắm.Nhưng thời gian dần trôi, trận đấu đã tới hồi gay cấn.Ban đầu Lương Phi tấn công rất dữ đội, cả động tác lẫn kỹ thuật đều cực kỳ tốt.Mà Thẩm Quân Văn thì chẳng có mấy lần tấn công hiệu quả.Vẫn luôn né tránh là chính.Nhưng đến giai đoạn sau, Lương Phi bắt đầu tấn công yếu dần.Mặc dù ra tay nhưng không tạo thành sát thương hữu hiệu cho Thẩm Quân Văn."Thua rồi!"Bên kia khán đài, Phương Kiển Nám hờ hững nói."Hả? Ai thua? Thẩm Quân Văn sao? Em thấy Lương Phi tấn công rất tốt, động tác cũng ngầu nữa! Nhưng chị nhìn Thẩm Quân Văn kìa, động tác rất đơn giản, rốt cuộc cậu ta có phải quán quân không vậy?"Phương Di lên tiếng. Tuy cô ta không hay nói chuyện với Lương Phi, cũng không phải bạn bè, nhưng dù sao Lương Phi cũng là bạn cùng khối, so ra thì cô ta thiên về Lương Phi hơn."Ha ha, mặc dù động tác của Lương Phi rất mạnh mẽ, nhưng lại nhanh chóng để lộ tư duy tấn công. Dù sao người ta cũng là quán quân tỉnh, quả thật rất thông minh. Cho nên em cứ chờ mà xeml"Phương Kiển Nám cất lời.Quả nhiên, không lâu sau.Trong một lần Lương Phi tấn công, Thẩm Quân Văn đột nhiên xoay người trên không trung tung một cú đá, động tác vừa lưu loát vừa mạnh mẽ.Đá thẳng Lương Phi ra ngoài sân thi đấu."AI"Cảnh tượng này khiến cả hội trường dậy sóng, vang lên tiếng hò hét vang dội.Chỉ có Từ Dương Dương tràn đầy lo lắng.Trước đó, khi Lương Phi tấn công, Từ Dương Vương vẫn luôn hô hào. Nhưng bây giờ Lương Phi thua rồi, đương nhiên Từ Dương Dương không vui nổi."Hay lắm!"Trần Khiêm cũng thấy rất đặc sắc, bèn thốt ra một câu.Nhưng Từ Dương Dương nghe thấy, lập tức đứng phắt dậy, giận dữ nhìn Trần Khiêm:"Hay cái gì mà hay, cậu xem có hiểu không!"Cô ta hét rất to, rất nhiều người trong hội trường đều nghe thấy.Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Khiêm...