Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 907: Có phải là tỏ tình thất bại không

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Đừng nói nhảm, anh đã giải quyết xong chuyện chưa?”Phương Kiển Nám khoanh tay nói.Vẻ mặt Tư Đồ Dương khựng lại, sau đó cười:“Anh đã gọi điện thoại rồi, nhưng lần này tên nhóc Mạnh Xuyên bị đánh tức đến đỏ cả mắt, hoàn toàn không nghe lời anh. Em nói xem anh còn cách nào nữa đâu, anh cũng đâu thể nào lôi Tiểu Xuyên từ nhỏ đã đi theo anh ra đánh một trận được đúng không?”“Với lại lần này hình như là bạn em ra tay trước mà nhỉ? Anh ngang ngược nhúng tay vào thì lại vô lý quái”Tư Đồ Dương nói.“Anh!”Sắc mặt Phương Kiển Nám hơi sững lại.“Được, vậy tôi không tìm anh nữa, tôi sắp xếp. người của gia tộc khác ra mặt!”Phương Kiển Nám không ngờ, chuyện này Tư Đồ Dương lại không giúp.Tức thì tức giận gọi cho người của vài gia tộc lệ thuộc khác.Bảo bọn họ ra mặt ém chuyện này xuống. Kết quả, bọn họ đều tìm đủ thứ lý do để từ chối.Tư Đồ Dương ở một bên cười trộm.Lúc này Phương Kiển Nám cũng hiểu ra.Quả nhiên chuyện này đúng như mình tưởng tượng, không hề đơn giản như vậy.Rõ ràng bây giờ mấy gia tộc lệ thuộc này chỉ hành động theo lời của nhà Tư Đồ.“Kiển Nám, em đừng cứ mãi bướng bỉnh như vậy. Thật ra em chỉ cần nói đàng hoàng với anh, thì đừng nói là Mạnh Xuyên, cho dù là mấy gia tộc khác, Tư Đồ Dương anh cũng sẽ không nể mặt, anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì em, bất cứ chuyện gì em hiểu không hả Kiển Nám?”Tư Đồ Dương nói.Cùng lúc này, nhân lúc Phương Kiển Nám không chú ý, anh ta kéo tay Phương Kiển Nám.“Anh cút ral” Phương Kiển Nám phản ứng lại, ngay lập tức giãn tay Tư Đồ Dương ra, mà vì lực hơi mạnh nên bó hoa trong tay Tư Đồ Dương rơi xuống đất.Tư Đồ Dương nhìn mấy bông hoa hồng rơi đầy đất thì đờ mặt ra.Trong sân trường có khá nhiều sinh viên nữ đi qua, đều dừng lại để xem cảnh tượng này.“Ôi mẹ ơi, có phải là tỏ tình thất bại không?”“Ha ha ha, nhìn anh chàng này ăn mặc đẹp vậy mà lại bị nữ thần từ chối thẳng thừng sao?”“Đúng vậy, nữ thần đâu phải là người mà anh chàng nào muốn theo đuổi là có thể theo đuổi được đâu chứ?”Cô gái không nhịn được che miệng cười giếu.Các cô gái nhìn con trai thì thường sẽ không nói đến xấu đẹp mà là nhìn đồ anh chàng đó mặc. Mặc đẹp, đắt tiền thì cho dù xấu trai một chút cũng là chàng trai khí chất ngời ngời rồi.Ăn mặc thấp kém thì cho dù mặt mũi có đẹp thế nào vẫn là thấp kém thôi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Đừng nói nhảm, anh đã giải quyết xong chuyện chưa?”Phương Kiển Nám khoanh tay nói.Vẻ mặt Tư Đồ Dương khựng lại, sau đó cười:“Anh đã gọi điện thoại rồi, nhưng lần này tên nhóc Mạnh Xuyên bị đánh tức đến đỏ cả mắt, hoàn toàn không nghe lời anh. Em nói xem anh còn cách nào nữa đâu, anh cũng đâu thể nào lôi Tiểu Xuyên từ nhỏ đã đi theo anh ra đánh một trận được đúng không?”“Với lại lần này hình như là bạn em ra tay trước mà nhỉ? Anh ngang ngược nhúng tay vào thì lại vô lý quái”Tư Đồ Dương nói.“Anh!”Sắc mặt Phương Kiển Nám hơi sững lại.“Được, vậy tôi không tìm anh nữa, tôi sắp xếp. người của gia tộc khác ra mặt!”Phương Kiển Nám không ngờ, chuyện này Tư Đồ Dương lại không giúp.Tức thì tức giận gọi cho người của vài gia tộc lệ thuộc khác.Bảo bọn họ ra mặt ém chuyện này xuống. Kết quả, bọn họ đều tìm đủ thứ lý do để từ chối.Tư Đồ Dương ở một bên cười trộm.Lúc này Phương Kiển Nám cũng hiểu ra.Quả nhiên chuyện này đúng như mình tưởng tượng, không hề đơn giản như vậy.Rõ ràng bây giờ mấy gia tộc lệ thuộc này chỉ hành động theo lời của nhà Tư Đồ.“Kiển Nám, em đừng cứ mãi bướng bỉnh như vậy. Thật ra em chỉ cần nói đàng hoàng với anh, thì đừng nói là Mạnh Xuyên, cho dù là mấy gia tộc khác, Tư Đồ Dương anh cũng sẽ không nể mặt, anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì em, bất cứ chuyện gì em hiểu không hả Kiển Nám?”Tư Đồ Dương nói.Cùng lúc này, nhân lúc Phương Kiển Nám không chú ý, anh ta kéo tay Phương Kiển Nám.“Anh cút ral” Phương Kiển Nám phản ứng lại, ngay lập tức giãn tay Tư Đồ Dương ra, mà vì lực hơi mạnh nên bó hoa trong tay Tư Đồ Dương rơi xuống đất.Tư Đồ Dương nhìn mấy bông hoa hồng rơi đầy đất thì đờ mặt ra.Trong sân trường có khá nhiều sinh viên nữ đi qua, đều dừng lại để xem cảnh tượng này.“Ôi mẹ ơi, có phải là tỏ tình thất bại không?”“Ha ha ha, nhìn anh chàng này ăn mặc đẹp vậy mà lại bị nữ thần từ chối thẳng thừng sao?”“Đúng vậy, nữ thần đâu phải là người mà anh chàng nào muốn theo đuổi là có thể theo đuổi được đâu chứ?”Cô gái không nhịn được che miệng cười giếu.Các cô gái nhìn con trai thì thường sẽ không nói đến xấu đẹp mà là nhìn đồ anh chàng đó mặc. Mặc đẹp, đắt tiền thì cho dù xấu trai một chút cũng là chàng trai khí chất ngời ngời rồi.Ăn mặc thấp kém thì cho dù mặt mũi có đẹp thế nào vẫn là thấp kém thôi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Đừng nói nhảm, anh đã giải quyết xong chuyện chưa?”Phương Kiển Nám khoanh tay nói.Vẻ mặt Tư Đồ Dương khựng lại, sau đó cười:“Anh đã gọi điện thoại rồi, nhưng lần này tên nhóc Mạnh Xuyên bị đánh tức đến đỏ cả mắt, hoàn toàn không nghe lời anh. Em nói xem anh còn cách nào nữa đâu, anh cũng đâu thể nào lôi Tiểu Xuyên từ nhỏ đã đi theo anh ra đánh một trận được đúng không?”“Với lại lần này hình như là bạn em ra tay trước mà nhỉ? Anh ngang ngược nhúng tay vào thì lại vô lý quái”Tư Đồ Dương nói.“Anh!”Sắc mặt Phương Kiển Nám hơi sững lại.“Được, vậy tôi không tìm anh nữa, tôi sắp xếp. người của gia tộc khác ra mặt!”Phương Kiển Nám không ngờ, chuyện này Tư Đồ Dương lại không giúp.Tức thì tức giận gọi cho người của vài gia tộc lệ thuộc khác.Bảo bọn họ ra mặt ém chuyện này xuống. Kết quả, bọn họ đều tìm đủ thứ lý do để từ chối.Tư Đồ Dương ở một bên cười trộm.Lúc này Phương Kiển Nám cũng hiểu ra.Quả nhiên chuyện này đúng như mình tưởng tượng, không hề đơn giản như vậy.Rõ ràng bây giờ mấy gia tộc lệ thuộc này chỉ hành động theo lời của nhà Tư Đồ.“Kiển Nám, em đừng cứ mãi bướng bỉnh như vậy. Thật ra em chỉ cần nói đàng hoàng với anh, thì đừng nói là Mạnh Xuyên, cho dù là mấy gia tộc khác, Tư Đồ Dương anh cũng sẽ không nể mặt, anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì em, bất cứ chuyện gì em hiểu không hả Kiển Nám?”Tư Đồ Dương nói.Cùng lúc này, nhân lúc Phương Kiển Nám không chú ý, anh ta kéo tay Phương Kiển Nám.“Anh cút ral” Phương Kiển Nám phản ứng lại, ngay lập tức giãn tay Tư Đồ Dương ra, mà vì lực hơi mạnh nên bó hoa trong tay Tư Đồ Dương rơi xuống đất.Tư Đồ Dương nhìn mấy bông hoa hồng rơi đầy đất thì đờ mặt ra.Trong sân trường có khá nhiều sinh viên nữ đi qua, đều dừng lại để xem cảnh tượng này.“Ôi mẹ ơi, có phải là tỏ tình thất bại không?”“Ha ha ha, nhìn anh chàng này ăn mặc đẹp vậy mà lại bị nữ thần từ chối thẳng thừng sao?”“Đúng vậy, nữ thần đâu phải là người mà anh chàng nào muốn theo đuổi là có thể theo đuổi được đâu chứ?”Cô gái không nhịn được che miệng cười giếu.Các cô gái nhìn con trai thì thường sẽ không nói đến xấu đẹp mà là nhìn đồ anh chàng đó mặc. Mặc đẹp, đắt tiền thì cho dù xấu trai một chút cũng là chàng trai khí chất ngời ngời rồi.Ăn mặc thấp kém thì cho dù mặt mũi có đẹp thế nào vẫn là thấp kém thôi.

Chương 907: Có phải là tỏ tình thất bại không