Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 955: Các anh định làm gì

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mấy người kiểm tra một lượt. Tiếp theo lại thấp giọng trao đổi vài câu. Sau đó mới lấy dụng cụ ra."Sao rồi, sửa chữa hết bao nhiêu tiền? Phải mấy trăm nghìn ấy nhỉ?"Hầu Hiểu Hà khoanh tay hỏi mấy nhân viên giám định tổn hại."Đúng vậy, nếu sửa chữa toàn bộ thì ước đoán khoảng bốn trăm năm mươi nghìn!"Nhóm nhân viên trả lời."Đệch, bốn trăm năm mươi nghìn?""Tốn lắm thết"Mọi người thốt lên kinh ngạc.Mà Hầu Hiểu Hà cũng sợ hết hồn, cô ta đòi ba trăm nghìn hoàn toàn dựa theo kinh nghiệm của mình.Thật ra cô ta cũng chỉ là một con nhóc, nhờ có bạn trai mà từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, làm gì có kinh nghiệm về siêu xe.Thậm chí cô ta còn cảm thấy chỉ cần hai trắm nghìn là sửa ngon.Tức thì cô ta tỏ ra đắc ý: "Ha ha ha, Trần Khiêm, cậu đã nghe thấy chưa, tiền sửa chữa những bốn trăm năm mươi ngàn đó, còn tiền tổn thất tinh thần do cậu chậm trễ nữa. Cậu tự tính đi, tôi nói cho cậu biết, chắc chăn năm trăm nghìn không thể giải quyết việc này đâu!"Lúc nấy tôi đòi cậu năm trăm nghìn, nhưng bây giờ năm trăm nghìn chắc chắn không được!Nể mặt cậu mà cậu không cần. Hừ, cậu ở đó mà khóc đi!Trần Khiêm chỉ nhún vai bất đắc dĩ chứ không tiện nói gì."Được rồi, các anh vất vả rồi. Ghi hóa đơn sửa chữa cho tôi rồi về đi! Đây là tiền boa của các anh"Hầu Hiểu Hà vừa nói vừa lấy mấy tờ một trăm tệ đưa cho nhân viên giám định.Nhưng bọn họ đều läc đầu."Thưa cô, cô nghe chúng tôi nói hết đã. Tạm gác lại phí sửa chữa của chiếc xe này trước đã, điều chúng tôi muốn nói là đây không phải xe của chúng tôi!"Nhân viên nói."Vớ vẩn, đây là xe nhập khẩu, ba của bạn trai tôi nhờ người mua, đương nhiên không phải xe của các anh rồi!""Cô hiểu lầm rồi, ý tôi là chiếc xe này không phải kiểu dáng xe mà trụ sở chính của chúng tôi lưu thông, không tung ra thị trường, cũng không tiêu thụ trong thị trường Hoa Hạ. Bởi vì chúng tôi chỉ sản xuất một đợt hàng, sau đó đã ngừng sản xuất. Nhưng gần đây, một số phần tử phi pháp nước ngoài đã làm nhái loại xe này và cho lưu thông. Còn vấn đề mua bằng cách nào, tôi cảm thấy có lẽ trong lòng cô biết rõ! Cho nên, chiếc xe này tuyệt đối không phải xe của chúng tôi!"Nhân viên giám định giải thích."Mẹ kiếp, ý các anh là chúng tôi mua trái phép à? Các anh nói linh tinh cái gì thế?"Hầu Hiểu Hà nghe xong lập tức nổi nóng. Nhân viên giám định bó tay, đành phải lấy một số thông báo trong nội bộ cho Hầu Hiểu Hà xem, hơn nữa loại xe này đã được lập hồ sơ."Cút cút cút, thứ gì thế này, tôi chỉ bảo các anh làm giám định tổn hại mà các anh lại lắm chuyện như vậy. Tôi không cần các anh kiểm tra nữa được chưa?"Xem ra Hầu Hiểu Hà cũng hơi sợ hãi.Dù sao đây cũng là xe của bạn trai chứ không phải của mình.Gây ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên Hầu Hiểu Hà thấy chột dạ."Thưa cô, chúng tôi đã nói loại xe này đã được lập hồ sơ, lát nữa sẽ có nhân viên của chúng tôi kéo đi, cũng mời cô đi theo chúng tôi để phối hợp điều tra. Nếu cô không phải chủ xe thì mong cô mời chủ xe đến đây!"Đã có nhân viên gọi điện thoại xong.Đệch, các anh định làm gì?" Hầu Hiểu Hà hoảng hốt.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mấy người kiểm tra một lượt. Tiếp theo lại thấp giọng trao đổi vài câu. Sau đó mới lấy dụng cụ ra."Sao rồi, sửa chữa hết bao nhiêu tiền? Phải mấy trăm nghìn ấy nhỉ?"Hầu Hiểu Hà khoanh tay hỏi mấy nhân viên giám định tổn hại."Đúng vậy, nếu sửa chữa toàn bộ thì ước đoán khoảng bốn trăm năm mươi nghìn!"Nhóm nhân viên trả lời."Đệch, bốn trăm năm mươi nghìn?""Tốn lắm thết"Mọi người thốt lên kinh ngạc.Mà Hầu Hiểu Hà cũng sợ hết hồn, cô ta đòi ba trăm nghìn hoàn toàn dựa theo kinh nghiệm của mình.Thật ra cô ta cũng chỉ là một con nhóc, nhờ có bạn trai mà từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, làm gì có kinh nghiệm về siêu xe.Thậm chí cô ta còn cảm thấy chỉ cần hai trắm nghìn là sửa ngon.Tức thì cô ta tỏ ra đắc ý: "Ha ha ha, Trần Khiêm, cậu đã nghe thấy chưa, tiền sửa chữa những bốn trăm năm mươi ngàn đó, còn tiền tổn thất tinh thần do cậu chậm trễ nữa. Cậu tự tính đi, tôi nói cho cậu biết, chắc chăn năm trăm nghìn không thể giải quyết việc này đâu!"Lúc nấy tôi đòi cậu năm trăm nghìn, nhưng bây giờ năm trăm nghìn chắc chắn không được!Nể mặt cậu mà cậu không cần. Hừ, cậu ở đó mà khóc đi!Trần Khiêm chỉ nhún vai bất đắc dĩ chứ không tiện nói gì."Được rồi, các anh vất vả rồi. Ghi hóa đơn sửa chữa cho tôi rồi về đi! Đây là tiền boa của các anh"Hầu Hiểu Hà vừa nói vừa lấy mấy tờ một trăm tệ đưa cho nhân viên giám định.Nhưng bọn họ đều läc đầu."Thưa cô, cô nghe chúng tôi nói hết đã. Tạm gác lại phí sửa chữa của chiếc xe này trước đã, điều chúng tôi muốn nói là đây không phải xe của chúng tôi!"Nhân viên nói."Vớ vẩn, đây là xe nhập khẩu, ba của bạn trai tôi nhờ người mua, đương nhiên không phải xe của các anh rồi!""Cô hiểu lầm rồi, ý tôi là chiếc xe này không phải kiểu dáng xe mà trụ sở chính của chúng tôi lưu thông, không tung ra thị trường, cũng không tiêu thụ trong thị trường Hoa Hạ. Bởi vì chúng tôi chỉ sản xuất một đợt hàng, sau đó đã ngừng sản xuất. Nhưng gần đây, một số phần tử phi pháp nước ngoài đã làm nhái loại xe này và cho lưu thông. Còn vấn đề mua bằng cách nào, tôi cảm thấy có lẽ trong lòng cô biết rõ! Cho nên, chiếc xe này tuyệt đối không phải xe của chúng tôi!"Nhân viên giám định giải thích."Mẹ kiếp, ý các anh là chúng tôi mua trái phép à? Các anh nói linh tinh cái gì thế?"Hầu Hiểu Hà nghe xong lập tức nổi nóng. Nhân viên giám định bó tay, đành phải lấy một số thông báo trong nội bộ cho Hầu Hiểu Hà xem, hơn nữa loại xe này đã được lập hồ sơ."Cút cút cút, thứ gì thế này, tôi chỉ bảo các anh làm giám định tổn hại mà các anh lại lắm chuyện như vậy. Tôi không cần các anh kiểm tra nữa được chưa?"Xem ra Hầu Hiểu Hà cũng hơi sợ hãi.Dù sao đây cũng là xe của bạn trai chứ không phải của mình.Gây ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên Hầu Hiểu Hà thấy chột dạ."Thưa cô, chúng tôi đã nói loại xe này đã được lập hồ sơ, lát nữa sẽ có nhân viên của chúng tôi kéo đi, cũng mời cô đi theo chúng tôi để phối hợp điều tra. Nếu cô không phải chủ xe thì mong cô mời chủ xe đến đây!"Đã có nhân viên gọi điện thoại xong.Đệch, các anh định làm gì?" Hầu Hiểu Hà hoảng hốt.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mấy người kiểm tra một lượt. Tiếp theo lại thấp giọng trao đổi vài câu. Sau đó mới lấy dụng cụ ra."Sao rồi, sửa chữa hết bao nhiêu tiền? Phải mấy trăm nghìn ấy nhỉ?"Hầu Hiểu Hà khoanh tay hỏi mấy nhân viên giám định tổn hại."Đúng vậy, nếu sửa chữa toàn bộ thì ước đoán khoảng bốn trăm năm mươi nghìn!"Nhóm nhân viên trả lời."Đệch, bốn trăm năm mươi nghìn?""Tốn lắm thết"Mọi người thốt lên kinh ngạc.Mà Hầu Hiểu Hà cũng sợ hết hồn, cô ta đòi ba trăm nghìn hoàn toàn dựa theo kinh nghiệm của mình.Thật ra cô ta cũng chỉ là một con nhóc, nhờ có bạn trai mà từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, làm gì có kinh nghiệm về siêu xe.Thậm chí cô ta còn cảm thấy chỉ cần hai trắm nghìn là sửa ngon.Tức thì cô ta tỏ ra đắc ý: "Ha ha ha, Trần Khiêm, cậu đã nghe thấy chưa, tiền sửa chữa những bốn trăm năm mươi ngàn đó, còn tiền tổn thất tinh thần do cậu chậm trễ nữa. Cậu tự tính đi, tôi nói cho cậu biết, chắc chăn năm trăm nghìn không thể giải quyết việc này đâu!"Lúc nấy tôi đòi cậu năm trăm nghìn, nhưng bây giờ năm trăm nghìn chắc chắn không được!Nể mặt cậu mà cậu không cần. Hừ, cậu ở đó mà khóc đi!Trần Khiêm chỉ nhún vai bất đắc dĩ chứ không tiện nói gì."Được rồi, các anh vất vả rồi. Ghi hóa đơn sửa chữa cho tôi rồi về đi! Đây là tiền boa của các anh"Hầu Hiểu Hà vừa nói vừa lấy mấy tờ một trăm tệ đưa cho nhân viên giám định.Nhưng bọn họ đều läc đầu."Thưa cô, cô nghe chúng tôi nói hết đã. Tạm gác lại phí sửa chữa của chiếc xe này trước đã, điều chúng tôi muốn nói là đây không phải xe của chúng tôi!"Nhân viên nói."Vớ vẩn, đây là xe nhập khẩu, ba của bạn trai tôi nhờ người mua, đương nhiên không phải xe của các anh rồi!""Cô hiểu lầm rồi, ý tôi là chiếc xe này không phải kiểu dáng xe mà trụ sở chính của chúng tôi lưu thông, không tung ra thị trường, cũng không tiêu thụ trong thị trường Hoa Hạ. Bởi vì chúng tôi chỉ sản xuất một đợt hàng, sau đó đã ngừng sản xuất. Nhưng gần đây, một số phần tử phi pháp nước ngoài đã làm nhái loại xe này và cho lưu thông. Còn vấn đề mua bằng cách nào, tôi cảm thấy có lẽ trong lòng cô biết rõ! Cho nên, chiếc xe này tuyệt đối không phải xe của chúng tôi!"Nhân viên giám định giải thích."Mẹ kiếp, ý các anh là chúng tôi mua trái phép à? Các anh nói linh tinh cái gì thế?"Hầu Hiểu Hà nghe xong lập tức nổi nóng. Nhân viên giám định bó tay, đành phải lấy một số thông báo trong nội bộ cho Hầu Hiểu Hà xem, hơn nữa loại xe này đã được lập hồ sơ."Cút cút cút, thứ gì thế này, tôi chỉ bảo các anh làm giám định tổn hại mà các anh lại lắm chuyện như vậy. Tôi không cần các anh kiểm tra nữa được chưa?"Xem ra Hầu Hiểu Hà cũng hơi sợ hãi.Dù sao đây cũng là xe của bạn trai chứ không phải của mình.Gây ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên Hầu Hiểu Hà thấy chột dạ."Thưa cô, chúng tôi đã nói loại xe này đã được lập hồ sơ, lát nữa sẽ có nhân viên của chúng tôi kéo đi, cũng mời cô đi theo chúng tôi để phối hợp điều tra. Nếu cô không phải chủ xe thì mong cô mời chủ xe đến đây!"Đã có nhân viên gọi điện thoại xong.Đệch, các anh định làm gì?" Hầu Hiểu Hà hoảng hốt.

Chương 955: Các anh định làm gì