Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 956: Xin lỗi vì đã làm lỡ việc của các cậu

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bây giờ cô ta chẳng còn tâm trạng đòi tiền Trần Khiêm.Sợ đến nỗi vội vàng gọi điện cho bạn trai Lý Lương.Mà Trần Khiêm cũng không ngờ sự việc sẽ thành ra thế này.Anh đứng một bên, chỉ läc đầu cười bất lực. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Thấy Trần Khiêm đứng cười bên cạnh.Hầu Hiểu Hà đang gọi điện thoại lập tức tháo. giày cao gót ném anh.Nhưng Trần Khiêm né được."Đồ khốn nạn, cậu cười trên nỗi đau của người khác làm chỉ? Tôi nói cho cậu biết, cậu phải đền tiền cho tôi, không được thiếu một xu! Tất cả là tại cậu, tôi muốn cậu phải bồi thường bảy trăm nghìn! Cậu không thoát được đâu!"Hầu Hiểu Hà điên cuồng nói."Đồ điên!"Trần Khiêm lắc đầu bất đắc dĩ.Hiện tại cô nàng đang gặp rắc tối, Trần Khiêm không tiện ném đá xuống giếng."Thưa anh, chiếc xe này của anh là xe trong tiệm của chúng tôi. Chúng tôi đã gọi hai chiếc xe tải tới lát nữa một chiếc sẽ kéo xe của anh đi!"Nhân viên giám định nói.“Được!”Trần Khiêm gật đầu đồng ý.Sau đó, đám nhân viên vây quanh Hầu Hiểu Hà.Trần Khiêm thấy không còn chuyện gì nữa thì định bảo đám Lâm Thắng Nam trở về.Chuyện này giao cho mình là được. Mà lúc này, hình như Hầu Hiểu Hà bị bạn trai mắng, vừa khóc vừa trốn sang một bên gọi điện thoại.Vương Văn nhìn Trần Khiêm, Trần Khiêm cũng nhìn cô ấy.Hai người nhìn nhau cười gượng."Vương Văn, các cậu định đi đâu thế? Xin lỗi vì đã làm lỡ việc của các cậu. Hay là tớ đưa các cậu qua đó?"Trần Khiêm hỏi."Ok, bọn tớ định đi tham dự một buổi tụ họp, Hiểu Hà gọi tớ đi cùng."Vương Văn đáp."Hừ, nếu các anh có chuyện gì thì ngày mai đến tìm bạn trai tôi là được. Ngày mai anh ấy sẽ liên lạc với các anh!""Vậy cũng được, thưa côi!"Có vẻ như lúc này Hầu Hiểu Hà và nhân viên giám định bên kia đã thỏa thuận xong.Gô ta đi tới: "Văn Văn, sắp không kịp giờ rồi! Tụi mình qua đó trước đi. Chết tiệt, vốn dĩ mình muốn mượn chiếc xe này để nở mày nở mặt!"Hầu Hiểu Hà không cam lòng, lại cảnh cáo Trần Khiêm một phen."Hiểu Hà, chúng ta đi thôi, cậu không xử lý được chuyện này đâu. Trần Khiêm vừa nói cậu ấy có thể đưa chúng ta qua đói"Vương Văn lên tiếng."Gì cơ? Cậu ta đưa chúng ta đi, ngồi chiếc xe ba bánh tồi tàn này hả? Văn Văn, cậu bị sốt đấy à?"

Bây giờ cô ta chẳng còn tâm trạng đòi tiền Trần Khiêm.

Sợ đến nỗi vội vàng gọi điện cho bạn trai Lý Lương.

Mà Trần Khiêm cũng không ngờ sự việc sẽ thành ra thế này.

Anh đứng một bên, chỉ läc đầu cười bất lực. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Thấy Trần Khiêm đứng cười bên cạnh.

Hầu Hiểu Hà đang gọi điện thoại lập tức tháo. giày cao gót ném anh.

Nhưng Trần Khiêm né được.

"Đồ khốn nạn, cậu cười trên nỗi đau của người khác làm chỉ? Tôi nói cho cậu biết, cậu phải đền tiền cho tôi, không được thiếu một xu! Tất cả là tại cậu, tôi muốn cậu phải bồi thường bảy trăm nghìn! Cậu không thoát được đâu!"

Hầu Hiểu Hà điên cuồng nói.

"Đồ điên!"

Trần Khiêm lắc đầu bất đắc dĩ.

Hiện tại cô nàng đang gặp rắc tối, Trần Khiêm không tiện ném đá xuống giếng.

"Thưa anh, chiếc xe này của anh là xe trong tiệm của chúng tôi. Chúng tôi đã gọi hai chiếc xe tải tới lát nữa một chiếc sẽ kéo xe của anh đi!"

Nhân viên giám định nói.

“Được!”

Trần Khiêm gật đầu đồng ý.

Sau đó, đám nhân viên vây quanh Hầu Hiểu Hà.

Trần Khiêm thấy không còn chuyện gì nữa thì định bảo đám Lâm Thắng Nam trở về.

Chuyện này giao cho mình là được. Mà lúc này, hình như Hầu Hiểu Hà bị bạn trai mắng, vừa khóc vừa trốn sang một bên gọi điện thoại.

Vương Văn nhìn Trần Khiêm, Trần Khiêm cũng nhìn cô ấy.

Hai người nhìn nhau cười gượng.

"Vương Văn, các cậu định đi đâu thế? Xin lỗi vì đã làm lỡ việc của các cậu. Hay là tớ đưa các cậu qua đó?"

Trần Khiêm hỏi.

"Ok, bọn tớ định đi tham dự một buổi tụ họp, Hiểu Hà gọi tớ đi cùng."

Vương Văn đáp.

"Hừ, nếu các anh có chuyện gì thì ngày mai đến tìm bạn trai tôi là được. Ngày mai anh ấy sẽ liên lạc với các anh!"

"Vậy cũng được, thưa côi!"

Có vẻ như lúc này Hầu Hiểu Hà và nhân viên giám định bên kia đã thỏa thuận xong.

Gô ta đi tới: "Văn Văn, sắp không kịp giờ rồi! Tụi mình qua đó trước đi. Chết tiệt, vốn dĩ mình muốn mượn chiếc xe này để nở mày nở mặt!"

Hầu Hiểu Hà không cam lòng, lại cảnh cáo Trần Khiêm một phen.

"Hiểu Hà, chúng ta đi thôi, cậu không xử lý được chuyện này đâu. Trần Khiêm vừa nói cậu ấy có thể đưa chúng ta qua đói"

Vương Văn lên tiếng.

"Gì cơ? Cậu ta đưa chúng ta đi, ngồi chiếc xe ba bánh tồi tàn này hả? Văn Văn, cậu bị sốt đấy à?"

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Bây giờ cô ta chẳng còn tâm trạng đòi tiền Trần Khiêm.Sợ đến nỗi vội vàng gọi điện cho bạn trai Lý Lương.Mà Trần Khiêm cũng không ngờ sự việc sẽ thành ra thế này.Anh đứng một bên, chỉ läc đầu cười bất lực. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Thấy Trần Khiêm đứng cười bên cạnh.Hầu Hiểu Hà đang gọi điện thoại lập tức tháo. giày cao gót ném anh.Nhưng Trần Khiêm né được."Đồ khốn nạn, cậu cười trên nỗi đau của người khác làm chỉ? Tôi nói cho cậu biết, cậu phải đền tiền cho tôi, không được thiếu một xu! Tất cả là tại cậu, tôi muốn cậu phải bồi thường bảy trăm nghìn! Cậu không thoát được đâu!"Hầu Hiểu Hà điên cuồng nói."Đồ điên!"Trần Khiêm lắc đầu bất đắc dĩ.Hiện tại cô nàng đang gặp rắc tối, Trần Khiêm không tiện ném đá xuống giếng."Thưa anh, chiếc xe này của anh là xe trong tiệm của chúng tôi. Chúng tôi đã gọi hai chiếc xe tải tới lát nữa một chiếc sẽ kéo xe của anh đi!"Nhân viên giám định nói.“Được!”Trần Khiêm gật đầu đồng ý.Sau đó, đám nhân viên vây quanh Hầu Hiểu Hà.Trần Khiêm thấy không còn chuyện gì nữa thì định bảo đám Lâm Thắng Nam trở về.Chuyện này giao cho mình là được. Mà lúc này, hình như Hầu Hiểu Hà bị bạn trai mắng, vừa khóc vừa trốn sang một bên gọi điện thoại.Vương Văn nhìn Trần Khiêm, Trần Khiêm cũng nhìn cô ấy.Hai người nhìn nhau cười gượng."Vương Văn, các cậu định đi đâu thế? Xin lỗi vì đã làm lỡ việc của các cậu. Hay là tớ đưa các cậu qua đó?"Trần Khiêm hỏi."Ok, bọn tớ định đi tham dự một buổi tụ họp, Hiểu Hà gọi tớ đi cùng."Vương Văn đáp."Hừ, nếu các anh có chuyện gì thì ngày mai đến tìm bạn trai tôi là được. Ngày mai anh ấy sẽ liên lạc với các anh!""Vậy cũng được, thưa côi!"Có vẻ như lúc này Hầu Hiểu Hà và nhân viên giám định bên kia đã thỏa thuận xong.Gô ta đi tới: "Văn Văn, sắp không kịp giờ rồi! Tụi mình qua đó trước đi. Chết tiệt, vốn dĩ mình muốn mượn chiếc xe này để nở mày nở mặt!"Hầu Hiểu Hà không cam lòng, lại cảnh cáo Trần Khiêm một phen."Hiểu Hà, chúng ta đi thôi, cậu không xử lý được chuyện này đâu. Trần Khiêm vừa nói cậu ấy có thể đưa chúng ta qua đói"Vương Văn lên tiếng."Gì cơ? Cậu ta đưa chúng ta đi, ngồi chiếc xe ba bánh tồi tàn này hả? Văn Văn, cậu bị sốt đấy à?"

Chương 956: Xin lỗi vì đã làm lỡ việc của các cậu