Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 958: Nhân vật tầm cỡ nào vậy

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Xem ra bọn họ định tổ chức một nghỉ thức nhỏ ngoài khách sạn trước. Vì vậy bên ngoài có rất nhiều người. "Văn Văn, ở đây hả?" Trần Khiêm hỏi.Phía trước có vài cậu ấm nhà giàu đang hút thuốc bên ngoài.Cũng chẳng biết nhường đường.Trần Khiêm nhấn còi bíp bíp mãi.Làm cho đám con nhà giàu kia đồn ánh mắt về phía này, còn cười cợt khi thấy Trần Khiêm đi xe ba bánh còn chở một cô gái."Được rồi Trần Khiêm, cậu cho tớ xuống ở đây đi"Vương Văn rất khó chịu.Bây giờ cô ấy hơi hối hận vì đã để cho Trần Khiêm đưa mình tới đây.Đặc biệt là bị những người tầm tuổi nhìn bằng ánh mắt khác thường càng khiến Vương Văn khó chịu hơn."0K!"Trần Khiêm đạp phanh, dừng xe trước cửa khách sạn.Đúng lúc Hầu Hiểu Hà ra ngoài đón Vương Văn. Trông thấy Vương Văn thật sự ngồi xe điện của Trần Khiêm tới, tròng mắt cô ta như muốn lọt ra ngoài."Ôi trời! Văn Văn cậu điên à, cậu để cho cậu ta đưa tới bằng xe ba bánh thật á?"Mặt Hầu Hiểu Hà đỏ gay."Hiểu Hà, cậu đừng nói nữa. Trần Khiêm, hay là cậu về trước đi, hôm khác tớ mời cậu ăn cơm!"Vương Văn thấy càng lúc càng có nhiều người nhìn sang bên này, bèn vội vàng lên tiếng."Được thôi!" Trần Khiêm gật đầu."Đoàn xe của nhóm Tổng giám đốc Lâm đến rồi"Lúc này, bảo vệ ngoài cửa bỗng hô to với đám doanh nhân giàu có ở trong sân.Tức thì có rất nhiều doanh nhân giàu có kích động đi ra đón tiếp."Mẹ kiếp, sao lại có chiếc xe ba bánh chặn cửa thế này. Cậu đang làm gì đó, cút ngay!"Nhân viên bảo vệ thẳng tay đẩy Trần Khiêm. "Choáng luôn!"Hầu Hiểu Hà che mắt, bây giờ cô ta muốn chết đi cho rồi."Có chuyện gì thì từ từ nói chứ đẩy tôi làm gì. Đi thì đi!"Trần Khiêm đạp chân ga rời đi.Sau khi đoàn xe dừng lại, có rất nhiều doanh nhân giàu có độ tuổi trung niên và các cô chủ cậu chủ ùa ra, rõ ràng là vị khách cao quý nhất đang ở đây.Các sếp lớn xếp thành hàng đón tiếp, ai nấy đều hỏi han ân cần."Chào các vị, hoan nghênh mọi người đã nể mặt tôi, tới đây tham gia bữa tiệc này. Tiếc là hôm nay có một nhân vật tầm cỡ nhưng chúng tôi không mời được. Không thể không nói đây là sự nuối tiếc lớn"Tất cả mọi người đều đứng cạnh thảm đỏ nghe 'Tổng giác đốm chủ trì buổi tiệc phát biểu.Sau đó, đám đông bán tán xôn xao: "Là ai thế?""Nhân vật tầm cỡ nào vậy? Tổng giám đốc. Quách!"Mọi người hỏi.Mà lúc này, Hầu Hiểu Hà đã dẫn Vương Văn vào. trong sân khách sạn.

Xem ra bọn họ định tổ chức một nghỉ thức nhỏ ngoài khách sạn trước. Vì vậy bên ngoài có rất nhiều người. "Văn Văn, ở đây hả?" Trần Khiêm hỏi.

Phía trước có vài cậu ấm nhà giàu đang hút thuốc bên ngoài.

Cũng chẳng biết nhường đường.

Trần Khiêm nhấn còi bíp bíp mãi.

Làm cho đám con nhà giàu kia đồn ánh mắt về phía này, còn cười cợt khi thấy Trần Khiêm đi xe ba bánh còn chở một cô gái.

"Được rồi Trần Khiêm, cậu cho tớ xuống ở đây đi"

Vương Văn rất khó chịu.

Bây giờ cô ấy hơi hối hận vì đã để cho Trần Khiêm đưa mình tới đây.

Đặc biệt là bị những người tầm tuổi nhìn bằng ánh mắt khác thường càng khiến Vương Văn khó chịu hơn.

"0K!"

Trần Khiêm đạp phanh, dừng xe trước cửa khách sạn.

Đúng lúc Hầu Hiểu Hà ra ngoài đón Vương Văn. Trông thấy Vương Văn thật sự ngồi xe điện của Trần Khiêm tới, tròng mắt cô ta như muốn lọt ra ngoài.

"Ôi trời! Văn Văn cậu điên à, cậu để cho cậu ta đưa tới bằng xe ba bánh thật á?"

Mặt Hầu Hiểu Hà đỏ gay.

"Hiểu Hà, cậu đừng nói nữa. Trần Khiêm, hay là cậu về trước đi, hôm khác tớ mời cậu ăn cơm!"

Vương Văn thấy càng lúc càng có nhiều người nhìn sang bên này, bèn vội vàng lên tiếng.

"Được thôi!" Trần Khiêm gật đầu.

"Đoàn xe của nhóm Tổng giám đốc Lâm đến rồi"

Lúc này, bảo vệ ngoài cửa bỗng hô to với đám doanh nhân giàu có ở trong sân.

Tức thì có rất nhiều doanh nhân giàu có kích động đi ra đón tiếp.

"Mẹ kiếp, sao lại có chiếc xe ba bánh chặn cửa thế này. Cậu đang làm gì đó, cút ngay!"

Nhân viên bảo vệ thẳng tay đẩy Trần Khiêm. "Choáng luôn!"

Hầu Hiểu Hà che mắt, bây giờ cô ta muốn chết đi cho rồi.

"Có chuyện gì thì từ từ nói chứ đẩy tôi làm gì. Đi thì đi!"

Trần Khiêm đạp chân ga rời đi.

Sau khi đoàn xe dừng lại, có rất nhiều doanh nhân giàu có độ tuổi trung niên và các cô chủ cậu chủ ùa ra, rõ ràng là vị khách cao quý nhất đang ở đây.

Các sếp lớn xếp thành hàng đón tiếp, ai nấy đều hỏi han ân cần.

"Chào các vị, hoan nghênh mọi người đã nể mặt tôi, tới đây tham gia bữa tiệc này. Tiếc là hôm nay có một nhân vật tầm cỡ nhưng chúng tôi không mời được. Không thể không nói đây là sự nuối tiếc lớn"

Tất cả mọi người đều đứng cạnh thảm đỏ nghe 'Tổng giác đốm chủ trì buổi tiệc phát biểu.

Sau đó, đám đông bán tán xôn xao: "Là ai thế?"

"Nhân vật tầm cỡ nào vậy? Tổng giám đốc. Quách!"

Mọi người hỏi.

Mà lúc này, Hầu Hiểu Hà đã dẫn Vương Văn vào. trong sân khách sạn.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Xem ra bọn họ định tổ chức một nghỉ thức nhỏ ngoài khách sạn trước. Vì vậy bên ngoài có rất nhiều người. "Văn Văn, ở đây hả?" Trần Khiêm hỏi.Phía trước có vài cậu ấm nhà giàu đang hút thuốc bên ngoài.Cũng chẳng biết nhường đường.Trần Khiêm nhấn còi bíp bíp mãi.Làm cho đám con nhà giàu kia đồn ánh mắt về phía này, còn cười cợt khi thấy Trần Khiêm đi xe ba bánh còn chở một cô gái."Được rồi Trần Khiêm, cậu cho tớ xuống ở đây đi"Vương Văn rất khó chịu.Bây giờ cô ấy hơi hối hận vì đã để cho Trần Khiêm đưa mình tới đây.Đặc biệt là bị những người tầm tuổi nhìn bằng ánh mắt khác thường càng khiến Vương Văn khó chịu hơn."0K!"Trần Khiêm đạp phanh, dừng xe trước cửa khách sạn.Đúng lúc Hầu Hiểu Hà ra ngoài đón Vương Văn. Trông thấy Vương Văn thật sự ngồi xe điện của Trần Khiêm tới, tròng mắt cô ta như muốn lọt ra ngoài."Ôi trời! Văn Văn cậu điên à, cậu để cho cậu ta đưa tới bằng xe ba bánh thật á?"Mặt Hầu Hiểu Hà đỏ gay."Hiểu Hà, cậu đừng nói nữa. Trần Khiêm, hay là cậu về trước đi, hôm khác tớ mời cậu ăn cơm!"Vương Văn thấy càng lúc càng có nhiều người nhìn sang bên này, bèn vội vàng lên tiếng."Được thôi!" Trần Khiêm gật đầu."Đoàn xe của nhóm Tổng giám đốc Lâm đến rồi"Lúc này, bảo vệ ngoài cửa bỗng hô to với đám doanh nhân giàu có ở trong sân.Tức thì có rất nhiều doanh nhân giàu có kích động đi ra đón tiếp."Mẹ kiếp, sao lại có chiếc xe ba bánh chặn cửa thế này. Cậu đang làm gì đó, cút ngay!"Nhân viên bảo vệ thẳng tay đẩy Trần Khiêm. "Choáng luôn!"Hầu Hiểu Hà che mắt, bây giờ cô ta muốn chết đi cho rồi."Có chuyện gì thì từ từ nói chứ đẩy tôi làm gì. Đi thì đi!"Trần Khiêm đạp chân ga rời đi.Sau khi đoàn xe dừng lại, có rất nhiều doanh nhân giàu có độ tuổi trung niên và các cô chủ cậu chủ ùa ra, rõ ràng là vị khách cao quý nhất đang ở đây.Các sếp lớn xếp thành hàng đón tiếp, ai nấy đều hỏi han ân cần."Chào các vị, hoan nghênh mọi người đã nể mặt tôi, tới đây tham gia bữa tiệc này. Tiếc là hôm nay có một nhân vật tầm cỡ nhưng chúng tôi không mời được. Không thể không nói đây là sự nuối tiếc lớn"Tất cả mọi người đều đứng cạnh thảm đỏ nghe 'Tổng giác đốm chủ trì buổi tiệc phát biểu.Sau đó, đám đông bán tán xôn xao: "Là ai thế?""Nhân vật tầm cỡ nào vậy? Tổng giám đốc. Quách!"Mọi người hỏi.Mà lúc này, Hầu Hiểu Hà đã dẫn Vương Văn vào. trong sân khách sạn.

Chương 958: Nhân vật tầm cỡ nào vậy