Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 957: Cậu đưa tớ tới cửa là được

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Hiểu Hà, cậu đừng nói vậy!"Vương Văn lên tiếng.Mặc dù cô ấy cũng cảm thấy rất xấu hổ nếu ngồi trên chiếc xe này, nhưng Trần Khiêm không sợ xấu thì mình sợ cái gì.Tất nhiên Hầu Hiểu Hà không chịu: "Sốc thật đấy, cậu thích ngồi thì ngồi đi, tớ không chịu nổi tên này. Tớ đợi cậu ở ngoài hội trường. Còn nữa Trần Khiêm, chuyện tông xe ngày hôm nay, cậu đừng tưởng cứ thế là xong!"Nói rồi Hầu Hiểu Hà vẫy tay bắt một chiếc xe, vội vàng tới buổi tụ họp. Dù sao cô ta cũng phải đến chỗ bạn trai trước."Tớ thấy hay là cậu đừng đi nữa, đúng lúc em gái tớ đã nấu cơm xong, cậu cùng tớ về nhà ăn cơm nhé? Xem như tớ mời!"Trần Khiêm nói.Suy cho cùng thì Trần Khiêm vẫn coi trọng tình cảm bạn bè với Vương Văn."Không được đâu Trần Khiêm, tớ còn phải đi cùng cậu ấy. Dù sao hôm nay cậu ấy cũng xảy ra chuyện, tớ sợ một mình cậu ấy sẽ chịu thiệt thòi."Vương Văn vẫn luôn lương thiện như thế.Chẳng qua, nếu phải ngồi chiếc xe ba bánh này đi trên đường phố thật thì cô ấy cũng rất ngượng.Tuy Vương Văn tốt tính, nhưng cô gái nào chả yêu thích cái đẹp.Nhưng nếu bây giờ mình từ chối Trần Khiêm.Thì có thể Trần Khiêm sẽ tổn thương lòng tự trọng.Cho nên cô ấy hơi khó xử. Nhưng chẳng còn cách nào khác, cô ấy bèn nói: "Được rồi Trần Khiêm, cậu đưa tớ tới cửa là được!""Ok! Chiếc xe ba bánh này rất khỏe, thoáng cái là đến nơi!"Dứt lời Trần Khiêm đã leo lên chiếc xe ba bánh. Tinh tinh! Anh còn ấn còi gọi Vương Văn lên xe.Vương Văn chỉnh lại tóc, ở đây có không ít người đang nhìn làm cho mặt cô ấy đỏ bừng lên.Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn ngồi lên chiếc xe ba bánh của Trần Khiêm."Mau đi thôi, có lẽ Hiểu Hà đến nơi rồi!" Vương Văn nói khẽ, cúi đầu thật thấp.Trần Khiêm nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Vương Văn nhưng không nói gì.Anh chưa bao giờ cảm thấy lái xe bốn bánh cao quý hơn đạp xe hai bánh hoặc đi xe ba bánh.Tức thì khởi động xe. Đi đến điểm đích. Trong một khách sạn lớn ở Thục Đô.Lúc này, bên trong treo đầy ruy băng đỏ, đặt đầy pháo chúc mừng.Còn trải thảm đỏ từ trong sảnh ra ngoài cửa.Có rất nhiều người nổi tiếng và doanh nhân giàu có đi qua đi lại.Ban tổ chức thì đang tiếp đón khách khứa, chụp ảnh... ở bên ngoài.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Hiểu Hà, cậu đừng nói vậy!"Vương Văn lên tiếng.Mặc dù cô ấy cũng cảm thấy rất xấu hổ nếu ngồi trên chiếc xe này, nhưng Trần Khiêm không sợ xấu thì mình sợ cái gì.Tất nhiên Hầu Hiểu Hà không chịu: "Sốc thật đấy, cậu thích ngồi thì ngồi đi, tớ không chịu nổi tên này. Tớ đợi cậu ở ngoài hội trường. Còn nữa Trần Khiêm, chuyện tông xe ngày hôm nay, cậu đừng tưởng cứ thế là xong!"Nói rồi Hầu Hiểu Hà vẫy tay bắt một chiếc xe, vội vàng tới buổi tụ họp. Dù sao cô ta cũng phải đến chỗ bạn trai trước."Tớ thấy hay là cậu đừng đi nữa, đúng lúc em gái tớ đã nấu cơm xong, cậu cùng tớ về nhà ăn cơm nhé? Xem như tớ mời!"Trần Khiêm nói.Suy cho cùng thì Trần Khiêm vẫn coi trọng tình cảm bạn bè với Vương Văn."Không được đâu Trần Khiêm, tớ còn phải đi cùng cậu ấy. Dù sao hôm nay cậu ấy cũng xảy ra chuyện, tớ sợ một mình cậu ấy sẽ chịu thiệt thòi."Vương Văn vẫn luôn lương thiện như thế.Chẳng qua, nếu phải ngồi chiếc xe ba bánh này đi trên đường phố thật thì cô ấy cũng rất ngượng.Tuy Vương Văn tốt tính, nhưng cô gái nào chả yêu thích cái đẹp.Nhưng nếu bây giờ mình từ chối Trần Khiêm.Thì có thể Trần Khiêm sẽ tổn thương lòng tự trọng.Cho nên cô ấy hơi khó xử. Nhưng chẳng còn cách nào khác, cô ấy bèn nói: "Được rồi Trần Khiêm, cậu đưa tớ tới cửa là được!""Ok! Chiếc xe ba bánh này rất khỏe, thoáng cái là đến nơi!"Dứt lời Trần Khiêm đã leo lên chiếc xe ba bánh. Tinh tinh! Anh còn ấn còi gọi Vương Văn lên xe.Vương Văn chỉnh lại tóc, ở đây có không ít người đang nhìn làm cho mặt cô ấy đỏ bừng lên.Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn ngồi lên chiếc xe ba bánh của Trần Khiêm."Mau đi thôi, có lẽ Hiểu Hà đến nơi rồi!" Vương Văn nói khẽ, cúi đầu thật thấp.Trần Khiêm nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Vương Văn nhưng không nói gì.Anh chưa bao giờ cảm thấy lái xe bốn bánh cao quý hơn đạp xe hai bánh hoặc đi xe ba bánh.Tức thì khởi động xe. Đi đến điểm đích. Trong một khách sạn lớn ở Thục Đô.Lúc này, bên trong treo đầy ruy băng đỏ, đặt đầy pháo chúc mừng.Còn trải thảm đỏ từ trong sảnh ra ngoài cửa.Có rất nhiều người nổi tiếng và doanh nhân giàu có đi qua đi lại.Ban tổ chức thì đang tiếp đón khách khứa, chụp ảnh... ở bên ngoài.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Hiểu Hà, cậu đừng nói vậy!"Vương Văn lên tiếng.Mặc dù cô ấy cũng cảm thấy rất xấu hổ nếu ngồi trên chiếc xe này, nhưng Trần Khiêm không sợ xấu thì mình sợ cái gì.Tất nhiên Hầu Hiểu Hà không chịu: "Sốc thật đấy, cậu thích ngồi thì ngồi đi, tớ không chịu nổi tên này. Tớ đợi cậu ở ngoài hội trường. Còn nữa Trần Khiêm, chuyện tông xe ngày hôm nay, cậu đừng tưởng cứ thế là xong!"Nói rồi Hầu Hiểu Hà vẫy tay bắt một chiếc xe, vội vàng tới buổi tụ họp. Dù sao cô ta cũng phải đến chỗ bạn trai trước."Tớ thấy hay là cậu đừng đi nữa, đúng lúc em gái tớ đã nấu cơm xong, cậu cùng tớ về nhà ăn cơm nhé? Xem như tớ mời!"Trần Khiêm nói.Suy cho cùng thì Trần Khiêm vẫn coi trọng tình cảm bạn bè với Vương Văn."Không được đâu Trần Khiêm, tớ còn phải đi cùng cậu ấy. Dù sao hôm nay cậu ấy cũng xảy ra chuyện, tớ sợ một mình cậu ấy sẽ chịu thiệt thòi."Vương Văn vẫn luôn lương thiện như thế.Chẳng qua, nếu phải ngồi chiếc xe ba bánh này đi trên đường phố thật thì cô ấy cũng rất ngượng.Tuy Vương Văn tốt tính, nhưng cô gái nào chả yêu thích cái đẹp.Nhưng nếu bây giờ mình từ chối Trần Khiêm.Thì có thể Trần Khiêm sẽ tổn thương lòng tự trọng.Cho nên cô ấy hơi khó xử. Nhưng chẳng còn cách nào khác, cô ấy bèn nói: "Được rồi Trần Khiêm, cậu đưa tớ tới cửa là được!""Ok! Chiếc xe ba bánh này rất khỏe, thoáng cái là đến nơi!"Dứt lời Trần Khiêm đã leo lên chiếc xe ba bánh. Tinh tinh! Anh còn ấn còi gọi Vương Văn lên xe.Vương Văn chỉnh lại tóc, ở đây có không ít người đang nhìn làm cho mặt cô ấy đỏ bừng lên.Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn ngồi lên chiếc xe ba bánh của Trần Khiêm."Mau đi thôi, có lẽ Hiểu Hà đến nơi rồi!" Vương Văn nói khẽ, cúi đầu thật thấp.Trần Khiêm nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Vương Văn nhưng không nói gì.Anh chưa bao giờ cảm thấy lái xe bốn bánh cao quý hơn đạp xe hai bánh hoặc đi xe ba bánh.Tức thì khởi động xe. Đi đến điểm đích. Trong một khách sạn lớn ở Thục Đô.Lúc này, bên trong treo đầy ruy băng đỏ, đặt đầy pháo chúc mừng.Còn trải thảm đỏ từ trong sảnh ra ngoài cửa.Có rất nhiều người nổi tiếng và doanh nhân giàu có đi qua đi lại.Ban tổ chức thì đang tiếp đón khách khứa, chụp ảnh... ở bên ngoài.

Chương 957: Cậu đưa tớ tới cửa là được