Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 994: Tùy mấy người xử lý
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này, thấy người phụ nữ vừa đến, Dương Hạ chán ghét bĩu môi.Cả người Phương Bất Đồng thì chấn động mạnh.Bởi vì giọng nói này rất quen thuộc với ông ấy, ông ấy đã đợi giọng nói này hơn hai mươi năm rồi.Nhưng người trước mặt, quả thực khiến cho. Phương Bất Đồng khó mà tin được, đây chính là cô con gái Mộng Hân nghiêng nước nghiêng thành của mình sao?“Mộng Hân? Con... Con là Mộng Hân sao?”Hai tay Phương Bất Đồng run rẩy hỏi.Anh cả, anh hai cũng ngạc nhiên nhìn Phương. Mộng Hân, sau đó đi qua đỡ Phương Bất Đồng.“Ba, hai mươi năm rồi, Mộng Hân quay về rồi!”Hai hàng nước mắt Phương Mộng Hân rơi xuống.“Em gái?”Anh cả với anh hai hoàn toàn sững sờ, đưa mắt nhìn nhau.“Shh...”Tư Đồ Hoằng với những người khác không kìm được hít vào một hơi.“Thì ra thật sự là cô chủ Phương Mộng Hân của nhà họ Phương năm đó. Ôi trời ơi, chẳng trách nhà họ Phương tìm bà ấy nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm thấy, hóa ra Phương Mộng Hân xinh đẹp như hoa làm xiêu lòng bao người đã biến thành thế này à!”“Phải đấy, cho dù có gặp được trên đường thì cũng không ai nhận ra!”Mọi người thở dài. “Cô chủ, sao cô lại ra ngoài!”Cô Hà người giúp việc chạy về phía Phương Mộng Hân.“Dì Hà, vì cứu Tử Nguyệt, tôi không thể không xuất hiện được! Dì Hà, nhiều năm vậy rồi, tôi cũng đã làm dì khổ nhiều!”Phương Mộng Hân áy náy nói.Sau đó nhìn Tử Nguyệt - con gái của mình, bây giờ vẫn còn đang nghi hoặc.“Tử Nguyệt, trước đây mẹ với anh con đã bàn bạc rồi, cho nên mới lừa con, mẹ là mẹ của con!”Phương Mộng Hân kéo tay Tô Tử Nguyệt.Cuối cùng Tô Tử Nguyệt cũng hiểu ra.Tại sao trước đây gặp được cô Phương lại cảm thấy bà ấy thân thiết như vậy.Hóa ra bà ấy chính là Phương Mộng Hân mà mình muốn tìm, là mẹ của mình?Tâm trạng Tô Tử Nguyệt đột nhiên trở nên phức tạp, lúc này không biết nên gọi người phụ nữ cho mình cảm giác vô cùng thân thiết trước mắt này là mẹ hay cô Phương!“Cháu hiểu rồi! Chẳng trách khoảng thời gian trước bọn cháu không tra ra được bất cứ manh mối nào của côi”Phương Kiển Nám nói.“Hừ, hôm nay không phải là lễ nhận người thân của mấy người. Phương Mộng Hân, cô đã xuất hiện rồi thì phải giải thích rõ chuyện năm đó cho chúng tôi chứ nhỉ? Cô trốn biệt tích hai mươi mấy năm, có thể nói là vì tìm cô mà chúng tôi đã tốn rất nhiều tâm tư đấy!”Tư Đồ Hoằng lạnh lùng nói.“Tư Đồ Hoằng, tôi biết anh muốn làm gì, anh cũng không cần phải lấy tôi để uy hiếp nhà họ Phương. Số tài sản đó, cho dù có chia thì cũng không đến lượt gia tộc mấy người nắm giữ. Được rồi, mấy người đã muốn tìm tôi, giờ tôi xuất hiện rồi đây, tôi có thể đi với mấy người, tùy mấy người xử lý"Phương Mộng Hân nói.Sắc mặt Tư Đồ Hoäng ngay lập tức tái xanh.Mặc dù trước đây mình từng theo đuổi Phương Mộng Hân, nhưng đến hiện tại thì tình cảm nam nữ ngày xưa đã không còn nữa rồi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này, thấy người phụ nữ vừa đến, Dương Hạ chán ghét bĩu môi.Cả người Phương Bất Đồng thì chấn động mạnh.Bởi vì giọng nói này rất quen thuộc với ông ấy, ông ấy đã đợi giọng nói này hơn hai mươi năm rồi.Nhưng người trước mặt, quả thực khiến cho. Phương Bất Đồng khó mà tin được, đây chính là cô con gái Mộng Hân nghiêng nước nghiêng thành của mình sao?“Mộng Hân? Con... Con là Mộng Hân sao?”Hai tay Phương Bất Đồng run rẩy hỏi.Anh cả, anh hai cũng ngạc nhiên nhìn Phương. Mộng Hân, sau đó đi qua đỡ Phương Bất Đồng.“Ba, hai mươi năm rồi, Mộng Hân quay về rồi!”Hai hàng nước mắt Phương Mộng Hân rơi xuống.“Em gái?”Anh cả với anh hai hoàn toàn sững sờ, đưa mắt nhìn nhau.“Shh...”Tư Đồ Hoằng với những người khác không kìm được hít vào một hơi.“Thì ra thật sự là cô chủ Phương Mộng Hân của nhà họ Phương năm đó. Ôi trời ơi, chẳng trách nhà họ Phương tìm bà ấy nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm thấy, hóa ra Phương Mộng Hân xinh đẹp như hoa làm xiêu lòng bao người đã biến thành thế này à!”“Phải đấy, cho dù có gặp được trên đường thì cũng không ai nhận ra!”Mọi người thở dài. “Cô chủ, sao cô lại ra ngoài!”Cô Hà người giúp việc chạy về phía Phương Mộng Hân.“Dì Hà, vì cứu Tử Nguyệt, tôi không thể không xuất hiện được! Dì Hà, nhiều năm vậy rồi, tôi cũng đã làm dì khổ nhiều!”Phương Mộng Hân áy náy nói.Sau đó nhìn Tử Nguyệt - con gái của mình, bây giờ vẫn còn đang nghi hoặc.“Tử Nguyệt, trước đây mẹ với anh con đã bàn bạc rồi, cho nên mới lừa con, mẹ là mẹ của con!”Phương Mộng Hân kéo tay Tô Tử Nguyệt.Cuối cùng Tô Tử Nguyệt cũng hiểu ra.Tại sao trước đây gặp được cô Phương lại cảm thấy bà ấy thân thiết như vậy.Hóa ra bà ấy chính là Phương Mộng Hân mà mình muốn tìm, là mẹ của mình?Tâm trạng Tô Tử Nguyệt đột nhiên trở nên phức tạp, lúc này không biết nên gọi người phụ nữ cho mình cảm giác vô cùng thân thiết trước mắt này là mẹ hay cô Phương!“Cháu hiểu rồi! Chẳng trách khoảng thời gian trước bọn cháu không tra ra được bất cứ manh mối nào của côi”Phương Kiển Nám nói.“Hừ, hôm nay không phải là lễ nhận người thân của mấy người. Phương Mộng Hân, cô đã xuất hiện rồi thì phải giải thích rõ chuyện năm đó cho chúng tôi chứ nhỉ? Cô trốn biệt tích hai mươi mấy năm, có thể nói là vì tìm cô mà chúng tôi đã tốn rất nhiều tâm tư đấy!”Tư Đồ Hoằng lạnh lùng nói.“Tư Đồ Hoằng, tôi biết anh muốn làm gì, anh cũng không cần phải lấy tôi để uy hiếp nhà họ Phương. Số tài sản đó, cho dù có chia thì cũng không đến lượt gia tộc mấy người nắm giữ. Được rồi, mấy người đã muốn tìm tôi, giờ tôi xuất hiện rồi đây, tôi có thể đi với mấy người, tùy mấy người xử lý"Phương Mộng Hân nói.Sắc mặt Tư Đồ Hoäng ngay lập tức tái xanh.Mặc dù trước đây mình từng theo đuổi Phương Mộng Hân, nhưng đến hiện tại thì tình cảm nam nữ ngày xưa đã không còn nữa rồi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này, thấy người phụ nữ vừa đến, Dương Hạ chán ghét bĩu môi.Cả người Phương Bất Đồng thì chấn động mạnh.Bởi vì giọng nói này rất quen thuộc với ông ấy, ông ấy đã đợi giọng nói này hơn hai mươi năm rồi.Nhưng người trước mặt, quả thực khiến cho. Phương Bất Đồng khó mà tin được, đây chính là cô con gái Mộng Hân nghiêng nước nghiêng thành của mình sao?“Mộng Hân? Con... Con là Mộng Hân sao?”Hai tay Phương Bất Đồng run rẩy hỏi.Anh cả, anh hai cũng ngạc nhiên nhìn Phương. Mộng Hân, sau đó đi qua đỡ Phương Bất Đồng.“Ba, hai mươi năm rồi, Mộng Hân quay về rồi!”Hai hàng nước mắt Phương Mộng Hân rơi xuống.“Em gái?”Anh cả với anh hai hoàn toàn sững sờ, đưa mắt nhìn nhau.“Shh...”Tư Đồ Hoằng với những người khác không kìm được hít vào một hơi.“Thì ra thật sự là cô chủ Phương Mộng Hân của nhà họ Phương năm đó. Ôi trời ơi, chẳng trách nhà họ Phương tìm bà ấy nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm thấy, hóa ra Phương Mộng Hân xinh đẹp như hoa làm xiêu lòng bao người đã biến thành thế này à!”“Phải đấy, cho dù có gặp được trên đường thì cũng không ai nhận ra!”Mọi người thở dài. “Cô chủ, sao cô lại ra ngoài!”Cô Hà người giúp việc chạy về phía Phương Mộng Hân.“Dì Hà, vì cứu Tử Nguyệt, tôi không thể không xuất hiện được! Dì Hà, nhiều năm vậy rồi, tôi cũng đã làm dì khổ nhiều!”Phương Mộng Hân áy náy nói.Sau đó nhìn Tử Nguyệt - con gái của mình, bây giờ vẫn còn đang nghi hoặc.“Tử Nguyệt, trước đây mẹ với anh con đã bàn bạc rồi, cho nên mới lừa con, mẹ là mẹ của con!”Phương Mộng Hân kéo tay Tô Tử Nguyệt.Cuối cùng Tô Tử Nguyệt cũng hiểu ra.Tại sao trước đây gặp được cô Phương lại cảm thấy bà ấy thân thiết như vậy.Hóa ra bà ấy chính là Phương Mộng Hân mà mình muốn tìm, là mẹ của mình?Tâm trạng Tô Tử Nguyệt đột nhiên trở nên phức tạp, lúc này không biết nên gọi người phụ nữ cho mình cảm giác vô cùng thân thiết trước mắt này là mẹ hay cô Phương!“Cháu hiểu rồi! Chẳng trách khoảng thời gian trước bọn cháu không tra ra được bất cứ manh mối nào của côi”Phương Kiển Nám nói.“Hừ, hôm nay không phải là lễ nhận người thân của mấy người. Phương Mộng Hân, cô đã xuất hiện rồi thì phải giải thích rõ chuyện năm đó cho chúng tôi chứ nhỉ? Cô trốn biệt tích hai mươi mấy năm, có thể nói là vì tìm cô mà chúng tôi đã tốn rất nhiều tâm tư đấy!”Tư Đồ Hoằng lạnh lùng nói.“Tư Đồ Hoằng, tôi biết anh muốn làm gì, anh cũng không cần phải lấy tôi để uy hiếp nhà họ Phương. Số tài sản đó, cho dù có chia thì cũng không đến lượt gia tộc mấy người nắm giữ. Được rồi, mấy người đã muốn tìm tôi, giờ tôi xuất hiện rồi đây, tôi có thể đi với mấy người, tùy mấy người xử lý"Phương Mộng Hân nói.Sắc mặt Tư Đồ Hoäng ngay lập tức tái xanh.Mặc dù trước đây mình từng theo đuổi Phương Mộng Hân, nhưng đến hiện tại thì tình cảm nam nữ ngày xưa đã không còn nữa rồi.