Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 995: Người nhà họ Trần đến
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nếu Phương Mộng Hân không xuất hiện thì còn tốt, nhưng Phương Mộng Hân xuất hiện rồi thì toàn bộ kế hoạch của mình đều bị phá hỏng rồi.Cho dù có giết Phương Mộng Hân thì cũng không lấy được những tài sản đó, còn có tác dụng gì nữa đây?Đã nhiều năm rồi, Tư Đồ Hoãng vẫn đang tìm tung tích của Phương Mộng Hân, muốn tìm được bà ấy rồi giam lỏng.Nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy.Đây giống như một quả bom hẹn giờ vậy.Nhưng không ngờ nó lại phát nổ ngay tại thời điểm quan trọng này.Nhóm Tư Đồ Hoằng bỗng chốc lại giống như. xuất binh nhưng không có lý do chính đáng.“Hừ, cô đừng hòng nghĩ là chúng tôi sẽ bỏ qua cho cô, người đâu, dẫn cô ta đi cho tôi!”Người đứng đầu của vài gia tộc phụ thuộc cũng thẹn quá hóa giận.Trực tiếp hét lên. Phương Bất Đồng cũng muốn ngăn cản.“Ông chủ, bên ngoài có người mang quà đếnLúc này, một người trông như quản gia, thở hổn hển chạy qua, sắc mặt hơi căng thẳng.“Hửm?”“Mỗi món quà đều là vô giá!” Người quản gia có vẻ sợ hãi. “Cái gì? Là ai gửi?"Hôm nay, những ai nên mời Phương Bất Đồng đều đã mời đến cả rồi.Phương Bất Đồng rất rõ thực lực của những gia tộc này, bọn họ không có khả tặng món quà gì vô giá.Với lại cho dù là bình thường thì cũng không thể nào làm cho quản gia của mình sợ đến thế này được.Quản gia nuốt nước bọt: “Cậu ấy nói bọn họ với ông chủ là bạn cũ, là nhà họ Trần đến từ Nam Dương!”“Cái gì? Nhà họ Trần ở Nam Dương?”Phương Bất Đồng run tay, gậy ba - toong rơi xuống đất.Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường cũng sững sờ.Phàm là người thuộc dòng dõi nhà họ Phương hoặc là gia tộc phụ thuộc thì đều biết rất rõ, nhà họ Trần ở Nam Dương.Hiện tại là gia tộc vô cùng lớn mạnh.Cũng chính là nhà họ Trần ở Nam Dương đã khiến cho nhà họ Phương không dám ngẩng đầu trong mấy mươi năm.Chắc chắn là một sự tồn tại rất đáng sợ.Rõ ràng tất cả mọi người đều biết ân oán giữa hai nhà Trần - Phương.Lúc này Phương Kiển Nám mới đi đến bên cạnh ông nội.Chính nhà họ Trần đã hại chết ba mẹ.Bây giờ, cuối cùng cũng thấy được kẻ thù bí ẩn này rồi sao?Sắc mặt Tư Đồ Hoằng hơi tái. Chuyện làm loạn hôm nay có lẽ đã sai thời cơ rồi. Bây giờ nhà họ Trần đến rồi, thì đâu còn chút cảm giác tồn tại nào cho Tư Đồ Hoằng ông ta nữa chứ.Bình thường nói cái gì mà xem nhà họ Trần là kẻ địch. Đó cũng chỉ là nói mà thôi, ai dám thật sự công khai đối địch với nhà họ Trần chứ.Cho dù lúc đầu nhà họ Trần hại rất nhiều người trong số bọn họ, nhưng đối mặt với thế lực lớn mạnh, Tư Đồ Hoăng với những người đứng đầu của mấy gia tộc phụ thuộc này nào dám hé răng nửa lời.Trần Khiêm ở một bên nhìn cũng hơi sững sờ.Người của gia tộc nhà mình đến rồi?Đúng vậy, quả thực mình đã nói cho thuộc hạ vị trí của nhà họ Phương. Nhưng không ngờ lại đến đây với mục đích là nhà họ Trần ở Nam Dương?Là ai đến nhỉ?Trần Khiêm tò mò. Lúc này, quản gia lại nói tiếp:“Là cậu Trần, cậu chủ của nhà họ Trần ở Nam Dương!”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nếu Phương Mộng Hân không xuất hiện thì còn tốt, nhưng Phương Mộng Hân xuất hiện rồi thì toàn bộ kế hoạch của mình đều bị phá hỏng rồi.Cho dù có giết Phương Mộng Hân thì cũng không lấy được những tài sản đó, còn có tác dụng gì nữa đây?Đã nhiều năm rồi, Tư Đồ Hoãng vẫn đang tìm tung tích của Phương Mộng Hân, muốn tìm được bà ấy rồi giam lỏng.Nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy.Đây giống như một quả bom hẹn giờ vậy.Nhưng không ngờ nó lại phát nổ ngay tại thời điểm quan trọng này.Nhóm Tư Đồ Hoằng bỗng chốc lại giống như. xuất binh nhưng không có lý do chính đáng.“Hừ, cô đừng hòng nghĩ là chúng tôi sẽ bỏ qua cho cô, người đâu, dẫn cô ta đi cho tôi!”Người đứng đầu của vài gia tộc phụ thuộc cũng thẹn quá hóa giận.Trực tiếp hét lên. Phương Bất Đồng cũng muốn ngăn cản.“Ông chủ, bên ngoài có người mang quà đếnLúc này, một người trông như quản gia, thở hổn hển chạy qua, sắc mặt hơi căng thẳng.“Hửm?”“Mỗi món quà đều là vô giá!” Người quản gia có vẻ sợ hãi. “Cái gì? Là ai gửi?"Hôm nay, những ai nên mời Phương Bất Đồng đều đã mời đến cả rồi.Phương Bất Đồng rất rõ thực lực của những gia tộc này, bọn họ không có khả tặng món quà gì vô giá.Với lại cho dù là bình thường thì cũng không thể nào làm cho quản gia của mình sợ đến thế này được.Quản gia nuốt nước bọt: “Cậu ấy nói bọn họ với ông chủ là bạn cũ, là nhà họ Trần đến từ Nam Dương!”“Cái gì? Nhà họ Trần ở Nam Dương?”Phương Bất Đồng run tay, gậy ba - toong rơi xuống đất.Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường cũng sững sờ.Phàm là người thuộc dòng dõi nhà họ Phương hoặc là gia tộc phụ thuộc thì đều biết rất rõ, nhà họ Trần ở Nam Dương.Hiện tại là gia tộc vô cùng lớn mạnh.Cũng chính là nhà họ Trần ở Nam Dương đã khiến cho nhà họ Phương không dám ngẩng đầu trong mấy mươi năm.Chắc chắn là một sự tồn tại rất đáng sợ.Rõ ràng tất cả mọi người đều biết ân oán giữa hai nhà Trần - Phương.Lúc này Phương Kiển Nám mới đi đến bên cạnh ông nội.Chính nhà họ Trần đã hại chết ba mẹ.Bây giờ, cuối cùng cũng thấy được kẻ thù bí ẩn này rồi sao?Sắc mặt Tư Đồ Hoằng hơi tái. Chuyện làm loạn hôm nay có lẽ đã sai thời cơ rồi. Bây giờ nhà họ Trần đến rồi, thì đâu còn chút cảm giác tồn tại nào cho Tư Đồ Hoằng ông ta nữa chứ.Bình thường nói cái gì mà xem nhà họ Trần là kẻ địch. Đó cũng chỉ là nói mà thôi, ai dám thật sự công khai đối địch với nhà họ Trần chứ.Cho dù lúc đầu nhà họ Trần hại rất nhiều người trong số bọn họ, nhưng đối mặt với thế lực lớn mạnh, Tư Đồ Hoăng với những người đứng đầu của mấy gia tộc phụ thuộc này nào dám hé răng nửa lời.Trần Khiêm ở một bên nhìn cũng hơi sững sờ.Người của gia tộc nhà mình đến rồi?Đúng vậy, quả thực mình đã nói cho thuộc hạ vị trí của nhà họ Phương. Nhưng không ngờ lại đến đây với mục đích là nhà họ Trần ở Nam Dương?Là ai đến nhỉ?Trần Khiêm tò mò. Lúc này, quản gia lại nói tiếp:“Là cậu Trần, cậu chủ của nhà họ Trần ở Nam Dương!”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nếu Phương Mộng Hân không xuất hiện thì còn tốt, nhưng Phương Mộng Hân xuất hiện rồi thì toàn bộ kế hoạch của mình đều bị phá hỏng rồi.Cho dù có giết Phương Mộng Hân thì cũng không lấy được những tài sản đó, còn có tác dụng gì nữa đây?Đã nhiều năm rồi, Tư Đồ Hoãng vẫn đang tìm tung tích của Phương Mộng Hân, muốn tìm được bà ấy rồi giam lỏng.Nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy.Đây giống như một quả bom hẹn giờ vậy.Nhưng không ngờ nó lại phát nổ ngay tại thời điểm quan trọng này.Nhóm Tư Đồ Hoằng bỗng chốc lại giống như. xuất binh nhưng không có lý do chính đáng.“Hừ, cô đừng hòng nghĩ là chúng tôi sẽ bỏ qua cho cô, người đâu, dẫn cô ta đi cho tôi!”Người đứng đầu của vài gia tộc phụ thuộc cũng thẹn quá hóa giận.Trực tiếp hét lên. Phương Bất Đồng cũng muốn ngăn cản.“Ông chủ, bên ngoài có người mang quà đếnLúc này, một người trông như quản gia, thở hổn hển chạy qua, sắc mặt hơi căng thẳng.“Hửm?”“Mỗi món quà đều là vô giá!” Người quản gia có vẻ sợ hãi. “Cái gì? Là ai gửi?"Hôm nay, những ai nên mời Phương Bất Đồng đều đã mời đến cả rồi.Phương Bất Đồng rất rõ thực lực của những gia tộc này, bọn họ không có khả tặng món quà gì vô giá.Với lại cho dù là bình thường thì cũng không thể nào làm cho quản gia của mình sợ đến thế này được.Quản gia nuốt nước bọt: “Cậu ấy nói bọn họ với ông chủ là bạn cũ, là nhà họ Trần đến từ Nam Dương!”“Cái gì? Nhà họ Trần ở Nam Dương?”Phương Bất Đồng run tay, gậy ba - toong rơi xuống đất.Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường cũng sững sờ.Phàm là người thuộc dòng dõi nhà họ Phương hoặc là gia tộc phụ thuộc thì đều biết rất rõ, nhà họ Trần ở Nam Dương.Hiện tại là gia tộc vô cùng lớn mạnh.Cũng chính là nhà họ Trần ở Nam Dương đã khiến cho nhà họ Phương không dám ngẩng đầu trong mấy mươi năm.Chắc chắn là một sự tồn tại rất đáng sợ.Rõ ràng tất cả mọi người đều biết ân oán giữa hai nhà Trần - Phương.Lúc này Phương Kiển Nám mới đi đến bên cạnh ông nội.Chính nhà họ Trần đã hại chết ba mẹ.Bây giờ, cuối cùng cũng thấy được kẻ thù bí ẩn này rồi sao?Sắc mặt Tư Đồ Hoằng hơi tái. Chuyện làm loạn hôm nay có lẽ đã sai thời cơ rồi. Bây giờ nhà họ Trần đến rồi, thì đâu còn chút cảm giác tồn tại nào cho Tư Đồ Hoằng ông ta nữa chứ.Bình thường nói cái gì mà xem nhà họ Trần là kẻ địch. Đó cũng chỉ là nói mà thôi, ai dám thật sự công khai đối địch với nhà họ Trần chứ.Cho dù lúc đầu nhà họ Trần hại rất nhiều người trong số bọn họ, nhưng đối mặt với thế lực lớn mạnh, Tư Đồ Hoăng với những người đứng đầu của mấy gia tộc phụ thuộc này nào dám hé răng nửa lời.Trần Khiêm ở một bên nhìn cũng hơi sững sờ.Người của gia tộc nhà mình đến rồi?Đúng vậy, quả thực mình đã nói cho thuộc hạ vị trí của nhà họ Phương. Nhưng không ngờ lại đến đây với mục đích là nhà họ Trần ở Nam Dương?Là ai đến nhỉ?Trần Khiêm tò mò. Lúc này, quản gia lại nói tiếp:“Là cậu Trần, cậu chủ của nhà họ Trần ở Nam Dương!”