Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 999: Không uổng công đi chuyến này
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này, A Phúc đang quan sát xung quanh.Theo như lời Chu Minh nói, thì quả thực cậu Trần đã đến rồi.Mọi người cũng dõi theo.“Ôi chao không ngờ cậu Trần đã đến rồi, sao tôi lại không biết nhỉ?”Phương Di ngạc nhiên lại ngờ vực nói. Phương Di cũng muốn xem rốt cuộc người đó là ai mà lại hại mình với Kiển Nám từ nhỏ đã không được ra ngoài chơi.Ngay cả mấy ngôi sao nữ đang theo Trần Khiêm cũng phấn khích tìm kiếm xung quanh.Kiểu người như cậu Trần chắc chắn sẽ rất khó kết thân.Nhưng quen biết một số cậu ấm thực sự thì cũng tốt mà.Không uổng công đi chuyến này.Trần Khiêm nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng.Với tình hình hiện tại, xem ra mình có muốn tiếp tục khiêm tốn cũng không được.Theo như kế hoạch ban đầu, mình chỉ muốn bảo Chu Minh sắp xếp ở bên ngoài, đánh động một chút thôi.Nhưng làm thế nào mà ba biết, rồi làm sao cử người của gia tộc ở Nam Dương đến, những việc này Trần Khiêm cũng không rõ.Nhưng mà người của gia tộc đến đúng lúc lắm.Xem như nhiệm vụ của mình hoàn thành rồi.Lúc này, Trần Khiêm đứng lên.Phương Di há miệng: “Trần Khiêm, cậu làm gì vậy?”Mấy ngôi sao nữ cũng hơi ngạc nhiên.“Người ta đang tìm cậu Trần, cậu tạp vụ đứng lên làm gì?”“Ha ha ha, ai không biết còn tưởng là cậu ta đấy!"Mấy ngôi sao nữ lạnh lùng cười chế giễu.Mọi người bị hành động của Trần Khiêm làm cho giật mình, lần lượt nhìn về phía Trần Khiêm.“Trần Khiêm!”Triệu Nhất Phàm ở bên cạnh, đương nhiên nhìn một cái đã nhận ra Trần Khiêm rồi.Ngay lập tức hơi thở gấp gáp hẳn lên.Không ngờ Trần Khiêm thật sự đến rồi, hơn nữa, nhìn thế này hình như là đến cùng với nhóm bọn họ.Hả? Vậy tối hôm qua, sau khi mình uống say, người ôm mình lên giường, còn thay quần áo cho mình thật sự là Trần Khiêm à?Nhớ mang máng hình như mình nhìn thấy Trần Khiêm.
Lúc này, A Phúc đang quan sát xung quanh.
Theo như lời Chu Minh nói, thì quả thực cậu Trần đã đến rồi.
Mọi người cũng dõi theo.
“Ôi chao không ngờ cậu Trần đã đến rồi, sao tôi lại không biết nhỉ?”
Phương Di ngạc nhiên lại ngờ vực nói. Phương Di cũng muốn xem rốt cuộc người đó là ai mà lại hại mình với Kiển Nám từ nhỏ đã không được ra ngoài chơi.
Ngay cả mấy ngôi sao nữ đang theo Trần Khiêm cũng phấn khích tìm kiếm xung quanh.
Kiểu người như cậu Trần chắc chắn sẽ rất khó kết thân.
Nhưng quen biết một số cậu ấm thực sự thì cũng tốt mà.
Không uổng công đi chuyến này.
Trần Khiêm nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng.
Với tình hình hiện tại, xem ra mình có muốn tiếp tục khiêm tốn cũng không được.
Theo như kế hoạch ban đầu, mình chỉ muốn bảo Chu Minh sắp xếp ở bên ngoài, đánh động một chút thôi.
Nhưng làm thế nào mà ba biết, rồi làm sao cử người của gia tộc ở Nam Dương đến, những việc này Trần Khiêm cũng không rõ.
Nhưng mà người của gia tộc đến đúng lúc lắm.
Xem như nhiệm vụ của mình hoàn thành rồi.
Lúc này, Trần Khiêm đứng lên.
Phương Di há miệng: “Trần Khiêm, cậu làm gì vậy?”
Mấy ngôi sao nữ cũng hơi ngạc nhiên.
“Người ta đang tìm cậu Trần, cậu tạp vụ đứng lên làm gì?”
“Ha ha ha, ai không biết còn tưởng là cậu ta đấy!"
Mấy ngôi sao nữ lạnh lùng cười chế giễu.
Mọi người bị hành động của Trần Khiêm làm cho giật mình, lần lượt nhìn về phía Trần Khiêm.
“Trần Khiêm!”
Triệu Nhất Phàm ở bên cạnh, đương nhiên nhìn một cái đã nhận ra Trần Khiêm rồi.
Ngay lập tức hơi thở gấp gáp hẳn lên.
Không ngờ Trần Khiêm thật sự đến rồi, hơn nữa, nhìn thế này hình như là đến cùng với nhóm bọn họ.
Hả? Vậy tối hôm qua, sau khi mình uống say, người ôm mình lên giường, còn thay quần áo cho mình thật sự là Trần Khiêm à?
Nhớ mang máng hình như mình nhìn thấy Trần Khiêm.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này, A Phúc đang quan sát xung quanh.Theo như lời Chu Minh nói, thì quả thực cậu Trần đã đến rồi.Mọi người cũng dõi theo.“Ôi chao không ngờ cậu Trần đã đến rồi, sao tôi lại không biết nhỉ?”Phương Di ngạc nhiên lại ngờ vực nói. Phương Di cũng muốn xem rốt cuộc người đó là ai mà lại hại mình với Kiển Nám từ nhỏ đã không được ra ngoài chơi.Ngay cả mấy ngôi sao nữ đang theo Trần Khiêm cũng phấn khích tìm kiếm xung quanh.Kiểu người như cậu Trần chắc chắn sẽ rất khó kết thân.Nhưng quen biết một số cậu ấm thực sự thì cũng tốt mà.Không uổng công đi chuyến này.Trần Khiêm nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng.Với tình hình hiện tại, xem ra mình có muốn tiếp tục khiêm tốn cũng không được.Theo như kế hoạch ban đầu, mình chỉ muốn bảo Chu Minh sắp xếp ở bên ngoài, đánh động một chút thôi.Nhưng làm thế nào mà ba biết, rồi làm sao cử người của gia tộc ở Nam Dương đến, những việc này Trần Khiêm cũng không rõ.Nhưng mà người của gia tộc đến đúng lúc lắm.Xem như nhiệm vụ của mình hoàn thành rồi.Lúc này, Trần Khiêm đứng lên.Phương Di há miệng: “Trần Khiêm, cậu làm gì vậy?”Mấy ngôi sao nữ cũng hơi ngạc nhiên.“Người ta đang tìm cậu Trần, cậu tạp vụ đứng lên làm gì?”“Ha ha ha, ai không biết còn tưởng là cậu ta đấy!"Mấy ngôi sao nữ lạnh lùng cười chế giễu.Mọi người bị hành động của Trần Khiêm làm cho giật mình, lần lượt nhìn về phía Trần Khiêm.“Trần Khiêm!”Triệu Nhất Phàm ở bên cạnh, đương nhiên nhìn một cái đã nhận ra Trần Khiêm rồi.Ngay lập tức hơi thở gấp gáp hẳn lên.Không ngờ Trần Khiêm thật sự đến rồi, hơn nữa, nhìn thế này hình như là đến cùng với nhóm bọn họ.Hả? Vậy tối hôm qua, sau khi mình uống say, người ôm mình lên giường, còn thay quần áo cho mình thật sự là Trần Khiêm à?Nhớ mang máng hình như mình nhìn thấy Trần Khiêm.