Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1000: Không thể nào

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hơn nữa, chẳng lẽ Trần Khiêm thật sự là...Không cam lòng, hối hận, xấu hổ và giận dữ, tất cả những cảm xúc đều cuộn trào trong lòng Triệu Nhất Phàm.Nếu là thật thì phải làm thế nào?Ngay từ đầu mình đã từ chối sự tồn tại gì thế này?Dương Hạ thì sao.Trừng lớn mắt nhìn theo, khó mà tin được.Bỗng chốc có cảm giác sợ cái gì thì cái đó đến. Trần Khiêm cứ như âm hồn không tan. Mình đến Thục Đô tham gia sự kiện, là một dịp để khoe khoang, không ngờ ở đây vẫn gặp phải Trần Khiêm! Đúng vậy, ai sợ kết quả này nhất.Chắc chắn là Dương Hạ rồi.Nhưng không ngờ Trần Khiêm lại xuất hiện ở đây.Lễ nào anh ta thật sự là cậu Trần gì đó của Nam Dương à?Nhà họ Trần ở Nam Dương, hoàn toàn không phải là gia tộc mà nhà họ Long có thể so được.Hơn nữa, sau một thời gian mới gặp lại Trần Khiêm, Dương Hạ cảm thấy Trần Khiêm càng chín chắn thận trọng hơn.Cảm giác nảy sinh này cũng khiến Dương Hạ vô cùng khó chịu.“Trần Khiêm... Cậu!”Phương Kiển Nám nhìn Trần Khiêm đi qua, khuôn mặt xinh đẹp hơi phiếm đỏ, không khỏi kinh ngạc.Chẳng lẽ cậu ấy chính là cậu Trần đã hứa hôn với mình sao?Đừng nói là Phương Kiển Nám, ngay cả Phương Mộng Hân cũng rất ngạc nhiên.Vẫn cứ nghĩ rằng Trần Khiêm chỉ là con cháu nhà họ Trần, nhưng không ngờ ba của Trần Khiêm lại chính là Trần Cận Đông.“Tham kiến cậu Trần!”A Phúc nhìn cậu chủ, mỉm cười, A Phúc vẫn luôn là tài xế thân cận của Trần Cận Đông, lúc nhỏ đã từng bế Trần Khiêm.Hơn nữa, quá trình giáo dục nuôi dưỡng Trần Khiêm trong nghèo khó cũng do A Phúc phụ trách.Cho nên mặc dù ông ấy với Trần Khiêm chưa từng tiếp xúc trực tiếp, nhưng ông ấy rất hiểu tính cách và đạo đức của Trần Khiêm. Anh chín chẩn, kiên định, hướng nội, tính cách lại càng giống bà chủ.“Cậu Trần!!!” Nhóm người ở phía sau cũng đồng thanh hô.Trần Khiêm gật đầu: “Bác Phúc, không ngờ mọi người sẽ đến..."“Ông chủ lo một mình cậu chủ không ứng phó được với tình hình bên này nên cử tôi đến để giúp đối”“He he anh, em cũng rất nhớ anh, cho nên đến thăm anhl”Hoàng Vĩnh Hào cũng cười nói.Mọi người đều há hốc mồm, đặc biệt là mấy ngôi sao nữ, như có thể nhét quả trứng gà vào.“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”Dương Hạ kinh ngạc, không ngừng lắc đầu.Nói thật, mặc dù lúc cô ta biết Trần Khiêm là cậu ấm nhà giàu ở Kim Lăng, quả thực từng tổn thương, từng khó chịu, nhưng tất cả đều biến mất sau khi cô ta bước chân vào nhà họ Long.Cùng lắm thì mình cũng ngang hàng với Trần Khiêm.Trong lòng cũng hơi cân bằng một chút. Nhưng bây giờ Trần Khiêm lại là cậu Trần của Nam Dương, là một cậu ấm siêu giàu tầm cỡ thế giới, ôi trời ơi.

Hơn nữa, chẳng lẽ Trần Khiêm thật sự là...

Không cam lòng, hối hận, xấu hổ và giận dữ, tất cả những cảm xúc đều cuộn trào trong lòng Triệu Nhất Phàm.

Nếu là thật thì phải làm thế nào?

Ngay từ đầu mình đã từ chối sự tồn tại gì thế này?

Dương Hạ thì sao.

Trừng lớn mắt nhìn theo, khó mà tin được.

Bỗng chốc có cảm giác sợ cái gì thì cái đó đến. Trần Khiêm cứ như âm hồn không tan. Mình đến Thục Đô tham gia sự kiện, là một dịp để khoe khoang, không ngờ ở đây vẫn gặp phải Trần Khiêm! Đúng vậy, ai sợ kết quả này nhất.

Chắc chắn là Dương Hạ rồi.

Nhưng không ngờ Trần Khiêm lại xuất hiện ở đây.

Lễ nào anh ta thật sự là cậu Trần gì đó của Nam Dương à?

Nhà họ Trần ở Nam Dương, hoàn toàn không phải là gia tộc mà nhà họ Long có thể so được.

Hơn nữa, sau một thời gian mới gặp lại Trần Khiêm, Dương Hạ cảm thấy Trần Khiêm càng chín chắn thận trọng hơn.

Cảm giác nảy sinh này cũng khiến Dương Hạ vô cùng khó chịu.

“Trần Khiêm... Cậu!”

Phương Kiển Nám nhìn Trần Khiêm đi qua, khuôn mặt xinh đẹp hơi phiếm đỏ, không khỏi kinh ngạc.

Chẳng lẽ cậu ấy chính là cậu Trần đã hứa hôn với mình sao?

Đừng nói là Phương Kiển Nám, ngay cả Phương Mộng Hân cũng rất ngạc nhiên.

Vẫn cứ nghĩ rằng Trần Khiêm chỉ là con cháu nhà họ Trần, nhưng không ngờ ba của Trần Khiêm lại chính là Trần Cận Đông.

“Tham kiến cậu Trần!”

A Phúc nhìn cậu chủ, mỉm cười, A Phúc vẫn luôn là tài xế thân cận của Trần Cận Đông, lúc nhỏ đã từng bế Trần Khiêm.

Hơn nữa, quá trình giáo dục nuôi dưỡng Trần Khiêm trong nghèo khó cũng do A Phúc phụ trách.

Cho nên mặc dù ông ấy với Trần Khiêm chưa từng tiếp xúc trực tiếp, nhưng ông ấy rất hiểu tính cách và đạo đức của Trần Khiêm. Anh chín chẩn, kiên định, hướng nội, tính cách lại càng giống bà chủ.

“Cậu Trần!!!” Nhóm người ở phía sau cũng đồng thanh hô.

Trần Khiêm gật đầu: “Bác Phúc, không ngờ mọi người sẽ đến..."

“Ông chủ lo một mình cậu chủ không ứng phó được với tình hình bên này nên cử tôi đến để giúp đối”

“He he anh, em cũng rất nhớ anh, cho nên đến thăm anhl”

Hoàng Vĩnh Hào cũng cười nói.

Mọi người đều há hốc mồm, đặc biệt là mấy ngôi sao nữ, như có thể nhét quả trứng gà vào.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

Dương Hạ kinh ngạc, không ngừng lắc đầu.

Nói thật, mặc dù lúc cô ta biết Trần Khiêm là cậu ấm nhà giàu ở Kim Lăng, quả thực từng tổn thương, từng khó chịu, nhưng tất cả đều biến mất sau khi cô ta bước chân vào nhà họ Long.

Cùng lắm thì mình cũng ngang hàng với Trần Khiêm.

Trong lòng cũng hơi cân bằng một chút. Nhưng bây giờ Trần Khiêm lại là cậu Trần của Nam Dương, là một cậu ấm siêu giàu tầm cỡ thế giới, ôi trời ơi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Hơn nữa, chẳng lẽ Trần Khiêm thật sự là...Không cam lòng, hối hận, xấu hổ và giận dữ, tất cả những cảm xúc đều cuộn trào trong lòng Triệu Nhất Phàm.Nếu là thật thì phải làm thế nào?Ngay từ đầu mình đã từ chối sự tồn tại gì thế này?Dương Hạ thì sao.Trừng lớn mắt nhìn theo, khó mà tin được.Bỗng chốc có cảm giác sợ cái gì thì cái đó đến. Trần Khiêm cứ như âm hồn không tan. Mình đến Thục Đô tham gia sự kiện, là một dịp để khoe khoang, không ngờ ở đây vẫn gặp phải Trần Khiêm! Đúng vậy, ai sợ kết quả này nhất.Chắc chắn là Dương Hạ rồi.Nhưng không ngờ Trần Khiêm lại xuất hiện ở đây.Lễ nào anh ta thật sự là cậu Trần gì đó của Nam Dương à?Nhà họ Trần ở Nam Dương, hoàn toàn không phải là gia tộc mà nhà họ Long có thể so được.Hơn nữa, sau một thời gian mới gặp lại Trần Khiêm, Dương Hạ cảm thấy Trần Khiêm càng chín chắn thận trọng hơn.Cảm giác nảy sinh này cũng khiến Dương Hạ vô cùng khó chịu.“Trần Khiêm... Cậu!”Phương Kiển Nám nhìn Trần Khiêm đi qua, khuôn mặt xinh đẹp hơi phiếm đỏ, không khỏi kinh ngạc.Chẳng lẽ cậu ấy chính là cậu Trần đã hứa hôn với mình sao?Đừng nói là Phương Kiển Nám, ngay cả Phương Mộng Hân cũng rất ngạc nhiên.Vẫn cứ nghĩ rằng Trần Khiêm chỉ là con cháu nhà họ Trần, nhưng không ngờ ba của Trần Khiêm lại chính là Trần Cận Đông.“Tham kiến cậu Trần!”A Phúc nhìn cậu chủ, mỉm cười, A Phúc vẫn luôn là tài xế thân cận của Trần Cận Đông, lúc nhỏ đã từng bế Trần Khiêm.Hơn nữa, quá trình giáo dục nuôi dưỡng Trần Khiêm trong nghèo khó cũng do A Phúc phụ trách.Cho nên mặc dù ông ấy với Trần Khiêm chưa từng tiếp xúc trực tiếp, nhưng ông ấy rất hiểu tính cách và đạo đức của Trần Khiêm. Anh chín chẩn, kiên định, hướng nội, tính cách lại càng giống bà chủ.“Cậu Trần!!!” Nhóm người ở phía sau cũng đồng thanh hô.Trần Khiêm gật đầu: “Bác Phúc, không ngờ mọi người sẽ đến..."“Ông chủ lo một mình cậu chủ không ứng phó được với tình hình bên này nên cử tôi đến để giúp đối”“He he anh, em cũng rất nhớ anh, cho nên đến thăm anhl”Hoàng Vĩnh Hào cũng cười nói.Mọi người đều há hốc mồm, đặc biệt là mấy ngôi sao nữ, như có thể nhét quả trứng gà vào.“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”Dương Hạ kinh ngạc, không ngừng lắc đầu.Nói thật, mặc dù lúc cô ta biết Trần Khiêm là cậu ấm nhà giàu ở Kim Lăng, quả thực từng tổn thương, từng khó chịu, nhưng tất cả đều biến mất sau khi cô ta bước chân vào nhà họ Long.Cùng lắm thì mình cũng ngang hàng với Trần Khiêm.Trong lòng cũng hơi cân bằng một chút. Nhưng bây giờ Trần Khiêm lại là cậu Trần của Nam Dương, là một cậu ấm siêu giàu tầm cỡ thế giới, ôi trời ơi.

Chương 1000: Không thể nào