Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1075: Thế thì tốt
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Là các người?” Dương Tiểu Bối vừa thấy bọn họ thì nhíu mày.Không phải ai xa lạ, chính là ba người nhà bác Cả và ba người nhà bác Hai.Chuyện xảy ra hôm nay đã làm Tiểu Bối hơi hận đám người Quách Như.“Cô được lắm Dương Tiểu Bối, gặp nhau mà không chào được một câu, cô đúng là giỏi giang quá, không có chút lễ phép cơ bản à?”Quách Như lạnh lùng nói.Dương Ngọc Đình cũng tức giận trừng mắt nhìn Dương Tiểu Bối.Sau đó hỏi: “Cô đến đây làm gì?”“Cháu đến bàn dự án!”Dương Tiểu Bối cầm túi của mình, lập tức nhìn thấy trong khu khách quí toàn là ông chủ, đại gia, hoặc là phó giám đốc xí nghiệp giống như bác Cả.Chỉ có một mình cô ấy là ăn mặc như một nhân viên nhỏ.Lập tức không còn tự tin nữa.“Phụt! Cô nói cái gì? Cô đến đây để bàn dự án?” Quách Như bật cười. Nhìn Dương Tiểu Bối như con ngốc.“Cô có biết đây là Tín Phong hay không! Cô nhìn lại xem những người ở đây là ai? Dựa vào cô mà cũng muốn đến đây bàn dự án?”Mợ Hai cười gượng nói.“Mẹ, thím Hai, nói không chừng những lời buổi trưa mẹ nói làm Tiểu Bối sợ hãi rồi, tự biết mình là người chẳng làm được tích sự gì trong gia tộc, cũng sắp bị bà nội đuổi ra khỏi nhà nên mới bất chấp chạy đến đây xem thử có may mắn hay không!”Dương Diệp lắc đầu cười gượng nói.“Đúng đó, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghe nói một nhân viên quèn mà dám đến bàn hợp đồng với Tín Phong. Dương Tiểu Bối, tốt nhất cô đừng nói cô là người nhà họ Dương chúng tôi, đúng là mất mặt!”Dương Nghiên cười khinh thường. Mà Dương Tiểu Bối thì nổi giận đùng đùngkhông quan tâm đến họ nữa, chỉ ngồi một góc trong khu khách quý.“Được rồi, mặc kệ con nhỏ ngu ngốc này đi, Tiểu Diệp, chẳng phải bạn hồi du học nước M của con làm ở đây hả, ba của bạn con quen với giám đốc Hồ ở đây nhưng sao còn chưa đến nữa?”Lúc này Dương Ngọc Đình nói. Tất nhiên bọn họ cũng đến để xin được giúp đỡ.Nếu lần này Dương Diệp có thể cầm dự án về thật.Thế thì chắc chăn Dương Diệp sẽ là người thừa kế tương lai.Cho nên cả nhà đều đến đây.Còn cả nhà bác Hai thì ranh như quỷ, mặt dày mày dạn chạy theo.Nhưng Dương Ngọc Đình không hề lo lắng họ sẽ cướp spotlight của con mình.“Ban nấy con đã gọi điện thoại, giám đốc Hồ đang họp, ba của bạn con cũng đã chào hỏi trước rồi, biết đích thân nhà họ Dương chúng ta đến, tin chắc rằng giám đốc Hồ cũng sẽ không dám chậm trết”Lúc này Dương Diệp khí thế như cấp trên.“Thế thì tốt!”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Là các người?” Dương Tiểu Bối vừa thấy bọn họ thì nhíu mày.Không phải ai xa lạ, chính là ba người nhà bác Cả và ba người nhà bác Hai.Chuyện xảy ra hôm nay đã làm Tiểu Bối hơi hận đám người Quách Như.“Cô được lắm Dương Tiểu Bối, gặp nhau mà không chào được một câu, cô đúng là giỏi giang quá, không có chút lễ phép cơ bản à?”Quách Như lạnh lùng nói.Dương Ngọc Đình cũng tức giận trừng mắt nhìn Dương Tiểu Bối.Sau đó hỏi: “Cô đến đây làm gì?”“Cháu đến bàn dự án!”Dương Tiểu Bối cầm túi của mình, lập tức nhìn thấy trong khu khách quí toàn là ông chủ, đại gia, hoặc là phó giám đốc xí nghiệp giống như bác Cả.Chỉ có một mình cô ấy là ăn mặc như một nhân viên nhỏ.Lập tức không còn tự tin nữa.“Phụt! Cô nói cái gì? Cô đến đây để bàn dự án?” Quách Như bật cười. Nhìn Dương Tiểu Bối như con ngốc.“Cô có biết đây là Tín Phong hay không! Cô nhìn lại xem những người ở đây là ai? Dựa vào cô mà cũng muốn đến đây bàn dự án?”Mợ Hai cười gượng nói.“Mẹ, thím Hai, nói không chừng những lời buổi trưa mẹ nói làm Tiểu Bối sợ hãi rồi, tự biết mình là người chẳng làm được tích sự gì trong gia tộc, cũng sắp bị bà nội đuổi ra khỏi nhà nên mới bất chấp chạy đến đây xem thử có may mắn hay không!”Dương Diệp lắc đầu cười gượng nói.“Đúng đó, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghe nói một nhân viên quèn mà dám đến bàn hợp đồng với Tín Phong. Dương Tiểu Bối, tốt nhất cô đừng nói cô là người nhà họ Dương chúng tôi, đúng là mất mặt!”Dương Nghiên cười khinh thường. Mà Dương Tiểu Bối thì nổi giận đùng đùngkhông quan tâm đến họ nữa, chỉ ngồi một góc trong khu khách quý.“Được rồi, mặc kệ con nhỏ ngu ngốc này đi, Tiểu Diệp, chẳng phải bạn hồi du học nước M của con làm ở đây hả, ba của bạn con quen với giám đốc Hồ ở đây nhưng sao còn chưa đến nữa?”Lúc này Dương Ngọc Đình nói. Tất nhiên bọn họ cũng đến để xin được giúp đỡ.Nếu lần này Dương Diệp có thể cầm dự án về thật.Thế thì chắc chăn Dương Diệp sẽ là người thừa kế tương lai.Cho nên cả nhà đều đến đây.Còn cả nhà bác Hai thì ranh như quỷ, mặt dày mày dạn chạy theo.Nhưng Dương Ngọc Đình không hề lo lắng họ sẽ cướp spotlight của con mình.“Ban nấy con đã gọi điện thoại, giám đốc Hồ đang họp, ba của bạn con cũng đã chào hỏi trước rồi, biết đích thân nhà họ Dương chúng ta đến, tin chắc rằng giám đốc Hồ cũng sẽ không dám chậm trết”Lúc này Dương Diệp khí thế như cấp trên.“Thế thì tốt!”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Là các người?” Dương Tiểu Bối vừa thấy bọn họ thì nhíu mày.Không phải ai xa lạ, chính là ba người nhà bác Cả và ba người nhà bác Hai.Chuyện xảy ra hôm nay đã làm Tiểu Bối hơi hận đám người Quách Như.“Cô được lắm Dương Tiểu Bối, gặp nhau mà không chào được một câu, cô đúng là giỏi giang quá, không có chút lễ phép cơ bản à?”Quách Như lạnh lùng nói.Dương Ngọc Đình cũng tức giận trừng mắt nhìn Dương Tiểu Bối.Sau đó hỏi: “Cô đến đây làm gì?”“Cháu đến bàn dự án!”Dương Tiểu Bối cầm túi của mình, lập tức nhìn thấy trong khu khách quí toàn là ông chủ, đại gia, hoặc là phó giám đốc xí nghiệp giống như bác Cả.Chỉ có một mình cô ấy là ăn mặc như một nhân viên nhỏ.Lập tức không còn tự tin nữa.“Phụt! Cô nói cái gì? Cô đến đây để bàn dự án?” Quách Như bật cười. Nhìn Dương Tiểu Bối như con ngốc.“Cô có biết đây là Tín Phong hay không! Cô nhìn lại xem những người ở đây là ai? Dựa vào cô mà cũng muốn đến đây bàn dự án?”Mợ Hai cười gượng nói.“Mẹ, thím Hai, nói không chừng những lời buổi trưa mẹ nói làm Tiểu Bối sợ hãi rồi, tự biết mình là người chẳng làm được tích sự gì trong gia tộc, cũng sắp bị bà nội đuổi ra khỏi nhà nên mới bất chấp chạy đến đây xem thử có may mắn hay không!”Dương Diệp lắc đầu cười gượng nói.“Đúng đó, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghe nói một nhân viên quèn mà dám đến bàn hợp đồng với Tín Phong. Dương Tiểu Bối, tốt nhất cô đừng nói cô là người nhà họ Dương chúng tôi, đúng là mất mặt!”Dương Nghiên cười khinh thường. Mà Dương Tiểu Bối thì nổi giận đùng đùngkhông quan tâm đến họ nữa, chỉ ngồi một góc trong khu khách quý.“Được rồi, mặc kệ con nhỏ ngu ngốc này đi, Tiểu Diệp, chẳng phải bạn hồi du học nước M của con làm ở đây hả, ba của bạn con quen với giám đốc Hồ ở đây nhưng sao còn chưa đến nữa?”Lúc này Dương Ngọc Đình nói. Tất nhiên bọn họ cũng đến để xin được giúp đỡ.Nếu lần này Dương Diệp có thể cầm dự án về thật.Thế thì chắc chăn Dương Diệp sẽ là người thừa kế tương lai.Cho nên cả nhà đều đến đây.Còn cả nhà bác Hai thì ranh như quỷ, mặt dày mày dạn chạy theo.Nhưng Dương Ngọc Đình không hề lo lắng họ sẽ cướp spotlight của con mình.“Ban nấy con đã gọi điện thoại, giám đốc Hồ đang họp, ba của bạn con cũng đã chào hỏi trước rồi, biết đích thân nhà họ Dương chúng ta đến, tin chắc rằng giám đốc Hồ cũng sẽ không dám chậm trết”Lúc này Dương Diệp khí thế như cấp trên.“Thế thì tốt!”