Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1076: Tôi đến tìm một người tên Triệu Khang

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này, một cô lễ tân xinh đẹp bước đến.“Ông là Dương Ngọc Đình đúng không ạ?”“Vâng!"“Xin chào ông Dương, giám đốc Hồ đã họp xong, ông ngồi đây đợi một chút, uống tách trà, lát nữa tôi sẽ đưa ông đến văn phòng giám đốc Hồ bàn chuyện!”“Được, cảm ơn cô nhiều!”Dương Ngọc Đình và Quách Như thấy mình đã hẹn thành công, cực kỳ vui vẻ.Nhưng trong lòng cũng bùi ngùi thở dài, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.Giám đốc Hồ này, thật ra phải gọi là trợ lý Hồ mới đúng, là giám đốc của bộ phận thư ký thôi.Nhưng có việc cần xin người ta, cũng không còn cách nào khác.Đúng là Dương Ngọc Đình cần rất nhiều dự án để củng cố địa vị tuyệt đối của ông ta ở nhà họ Dương.Dù sao, hai nhà Long Tân cùng tồn tại, tập đoàn Tín Phong người ta có quá nhiều sự lựa chọn.“Cô là cô Dương đúng không? Ban nấy tôi đã tra rồi, cô không hề hẹn trước đúng không?”Mà lúc này, cô lễ tân lại đi về phía Dương Tiểu Bối đang ngồi trong góc.“Hả? Còn phải hẹn trước hả? Anh họ tôi nói tôi đến tìm thẳng là được!”Dương Tiểu Bối hơi căng thẳng nói.“Anh họ cô? Anh họ cô là ai? Bảo cô đến tìm ai?”Mà hiển nhiên cô lễ tân là người rất có khí chất, đã được đào tạo bài bản nên sẽ không nói chuyện một cách phiến diện.“Anh họ tôi tên Trần Khiêm, bảo tôi đến tìm một người tên Triệu Khang!”Dương Tiểu Bối đành phải nói đúng sự thật.Cô lễ tân cười gượng lắc đầu: “Ngại quá, ở chỗ chúng tôi không ai tên Triệu Khang, cũng chưa bao. giờ nghe đến Trần Khiêm, cô xác định lại thử, có phải cô nhớ nhầm rồi không!?”“Hả?” Dương Tiểu Bối càng căng thẳng hơn, đặc biệt là bây giờ mọi người đang dồn dập nhìn cô ấy, mặt đỏ bừng.“Mẹ nó, tôi nói gì là đúng đó mà, mất mặt quái! Quả nhiên ngu ngốc mà dám đến đây!”Dương Nghiên không còn gì để nói, bụm mặt mình lại.“Cô ta còn bảo ai tìm người quen cho cô ta? Trần Khiêm? Sợ là con nhóc này điên rồi, Trần Khiêm tìm người quen cho nó? Ha ha, người ta chưa bao giờ nghe nói đến người này kìa!”Quách Như cười mỉa mai.Dương Tiểu Bối căng thẳng siết chặt tay, không biết làm thế nào cho phải.“A Diệp, bác Dương, đã xong rồi, lát nữa giám đốc Hồ sẽ đến đây, mọi người uống nước trước đi!”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này, một cô lễ tân xinh đẹp bước đến.“Ông là Dương Ngọc Đình đúng không ạ?”“Vâng!"“Xin chào ông Dương, giám đốc Hồ đã họp xong, ông ngồi đây đợi một chút, uống tách trà, lát nữa tôi sẽ đưa ông đến văn phòng giám đốc Hồ bàn chuyện!”“Được, cảm ơn cô nhiều!”Dương Ngọc Đình và Quách Như thấy mình đã hẹn thành công, cực kỳ vui vẻ.Nhưng trong lòng cũng bùi ngùi thở dài, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.Giám đốc Hồ này, thật ra phải gọi là trợ lý Hồ mới đúng, là giám đốc của bộ phận thư ký thôi.Nhưng có việc cần xin người ta, cũng không còn cách nào khác.Đúng là Dương Ngọc Đình cần rất nhiều dự án để củng cố địa vị tuyệt đối của ông ta ở nhà họ Dương.Dù sao, hai nhà Long Tân cùng tồn tại, tập đoàn Tín Phong người ta có quá nhiều sự lựa chọn.“Cô là cô Dương đúng không? Ban nấy tôi đã tra rồi, cô không hề hẹn trước đúng không?”Mà lúc này, cô lễ tân lại đi về phía Dương Tiểu Bối đang ngồi trong góc.“Hả? Còn phải hẹn trước hả? Anh họ tôi nói tôi đến tìm thẳng là được!”Dương Tiểu Bối hơi căng thẳng nói.“Anh họ cô? Anh họ cô là ai? Bảo cô đến tìm ai?”Mà hiển nhiên cô lễ tân là người rất có khí chất, đã được đào tạo bài bản nên sẽ không nói chuyện một cách phiến diện.“Anh họ tôi tên Trần Khiêm, bảo tôi đến tìm một người tên Triệu Khang!”Dương Tiểu Bối đành phải nói đúng sự thật.Cô lễ tân cười gượng lắc đầu: “Ngại quá, ở chỗ chúng tôi không ai tên Triệu Khang, cũng chưa bao. giờ nghe đến Trần Khiêm, cô xác định lại thử, có phải cô nhớ nhầm rồi không!?”“Hả?” Dương Tiểu Bối càng căng thẳng hơn, đặc biệt là bây giờ mọi người đang dồn dập nhìn cô ấy, mặt đỏ bừng.“Mẹ nó, tôi nói gì là đúng đó mà, mất mặt quái! Quả nhiên ngu ngốc mà dám đến đây!”Dương Nghiên không còn gì để nói, bụm mặt mình lại.“Cô ta còn bảo ai tìm người quen cho cô ta? Trần Khiêm? Sợ là con nhóc này điên rồi, Trần Khiêm tìm người quen cho nó? Ha ha, người ta chưa bao giờ nghe nói đến người này kìa!”Quách Như cười mỉa mai.Dương Tiểu Bối căng thẳng siết chặt tay, không biết làm thế nào cho phải.“A Diệp, bác Dương, đã xong rồi, lát nữa giám đốc Hồ sẽ đến đây, mọi người uống nước trước đi!”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này, một cô lễ tân xinh đẹp bước đến.“Ông là Dương Ngọc Đình đúng không ạ?”“Vâng!"“Xin chào ông Dương, giám đốc Hồ đã họp xong, ông ngồi đây đợi một chút, uống tách trà, lát nữa tôi sẽ đưa ông đến văn phòng giám đốc Hồ bàn chuyện!”“Được, cảm ơn cô nhiều!”Dương Ngọc Đình và Quách Như thấy mình đã hẹn thành công, cực kỳ vui vẻ.Nhưng trong lòng cũng bùi ngùi thở dài, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.Giám đốc Hồ này, thật ra phải gọi là trợ lý Hồ mới đúng, là giám đốc của bộ phận thư ký thôi.Nhưng có việc cần xin người ta, cũng không còn cách nào khác.Đúng là Dương Ngọc Đình cần rất nhiều dự án để củng cố địa vị tuyệt đối của ông ta ở nhà họ Dương.Dù sao, hai nhà Long Tân cùng tồn tại, tập đoàn Tín Phong người ta có quá nhiều sự lựa chọn.“Cô là cô Dương đúng không? Ban nấy tôi đã tra rồi, cô không hề hẹn trước đúng không?”Mà lúc này, cô lễ tân lại đi về phía Dương Tiểu Bối đang ngồi trong góc.“Hả? Còn phải hẹn trước hả? Anh họ tôi nói tôi đến tìm thẳng là được!”Dương Tiểu Bối hơi căng thẳng nói.“Anh họ cô? Anh họ cô là ai? Bảo cô đến tìm ai?”Mà hiển nhiên cô lễ tân là người rất có khí chất, đã được đào tạo bài bản nên sẽ không nói chuyện một cách phiến diện.“Anh họ tôi tên Trần Khiêm, bảo tôi đến tìm một người tên Triệu Khang!”Dương Tiểu Bối đành phải nói đúng sự thật.Cô lễ tân cười gượng lắc đầu: “Ngại quá, ở chỗ chúng tôi không ai tên Triệu Khang, cũng chưa bao. giờ nghe đến Trần Khiêm, cô xác định lại thử, có phải cô nhớ nhầm rồi không!?”“Hả?” Dương Tiểu Bối càng căng thẳng hơn, đặc biệt là bây giờ mọi người đang dồn dập nhìn cô ấy, mặt đỏ bừng.“Mẹ nó, tôi nói gì là đúng đó mà, mất mặt quái! Quả nhiên ngu ngốc mà dám đến đây!”Dương Nghiên không còn gì để nói, bụm mặt mình lại.“Cô ta còn bảo ai tìm người quen cho cô ta? Trần Khiêm? Sợ là con nhóc này điên rồi, Trần Khiêm tìm người quen cho nó? Ha ha, người ta chưa bao giờ nghe nói đến người này kìa!”Quách Như cười mỉa mai.Dương Tiểu Bối căng thẳng siết chặt tay, không biết làm thế nào cho phải.“A Diệp, bác Dương, đã xong rồi, lát nữa giám đốc Hồ sẽ đến đây, mọi người uống nước trước đi!”

Chương 1076: Tôi đến tìm một người tên Triệu Khang