Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1092: Chúng tôi đến để đón sinh nhật cùng cô
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Ôi trời đất ơi, chủ tịch quận của Yên Kinh! Ông ấy cũng đến rồi? Ôi trời ơi!Sau đó, rất nhiều người có máu mặt đều đến.Có cả những người nhà giàu ở tỉnh Thái Đông và mấy tỉnh nổi tiếng ở Tây Bắc.Cũng phải hai mươi người, hơn nữa còn dẫn theo cả gia đình.Nếu không phải A Sinh véo mạnh vào đùi mình, cảm giác đau đớn nói cho ông ấy biết đây là sự thật chứ không phải mơ.Thì ông ấy đã cảm thấy mình đang mê man rồi.“Xin mời xin mời!”Từ đầu đến giờ lưng của A Sinh chưa được thẳng lên.“Vị quản gia này đừng bận bịu quá, chúng tôi đến không phải để tham gia tiệc nhà họ Dương!”Lúc này, Trương Bá Niên vừa dỗ con gái nhỏ vừa nói.“Hả? Vậy các vị giám đốc?” A Sinh ngạc nhiên.“Xin hỏi cô Dương Tiểu Bối ở đâu, chúng tôi đến để đón sinh nhật với cô ấy!”“Hả? Đón sinh nhật với cô Tiểu Bối?” A Sinh hoàn toàn ngơ ra.Cô Tiểu Bối quen với nhiều ông lớn như vậy lúc nào thế nhỉ!Nhưng A Sinh không dám hỏi nhiều, lại càng không dám thất lễ.“Cô Tiểu Bối đang ở sân sau, giờ tôi sẽ đưa ngài qua đó!”A Sinh khom lưng, dẫn họ đến sân sau.Lúc Tiểu Bối nhìn thấy nhiều ông lớn như vậy thì cả cô ấy và mấy người bạn học đều sững sờ.“Xin chào cô Tiểu Bối, chúc cô sinh nhật vui vẻ, chúng tôi đến để đón sinh nhật cùng cô!”Mọi người đều cười nói.“Hả?”Tiểu Bối ngạc nhiên.Mấy cô gái nhóm Mĩ Mĩ cũng kinh ngạc.“Ôi đệch, chuyện gì vậy Tiểu Bối, đó chẳng phải là tổng giám đốc Trương ở Tân Môn sao? Kia chẳng phải là nhà chủ tịch Dương ở Yên Kinh chúng ta sao? Vãi, chuyện gì thế?”. ngôn tình sủngMấy cô gái không thảo luận về các chàng trai nữa, bởi vì lúc này họ đã sợ hãi đến mức không nói ra lời.“Ha ha, cô Tiểu Bối, chúng tôi từ xa đến đây đón sinh nhật với cô, không thể nào không chào. đón chúng tôi chứ? Ngay cả chỗ ngồi cũng không sắp xếp cho chúng tôi sao?”Trương Bá Niên thẳng thắn cười lớn.“ÀI Có chứ có chứ, tổng giám đốc Trương, chủ tịch Dương với cả... Giờ tôi sẽ đi sắp xếp!”Tiểu Bối luống cuống, đang ăn bánh kem, cũng không biết đi đâu để sắp xếp nữa.Sợ đến nỗi mặt đầy mồ hôi.“Các vị tổng giám đốc, các vị đều là khách quý lớn nhất hôm nay, sao có thể để các vị ở sân sau được, mời theo tôi đến sảnh trước được không?”A Sinh kích động nói.“Không được, sân sau thế này chẳng phải rất tốt à, xếp cho chúng tôi vài cái bàn, rượu với đồ ăn, chúng tôi uống một chút, ha ha hal”Nói xong, Trương Bá Niên lấy ra một chiếc vòng ngọc: “Cô Tiểu Bối, đây là quà sinh nhật tôi tặng cô, hi vọng sau này làm ăn có thể hợp tác nhiều hơn nhé!”Đương nhiên giá trị của chiếc vòng không hề nhỏ.Mặc dù A Sinh kích động nhưng vẫn tỏ vẻ bình Tĩnh.Thấy tổng giám đốc người ta không muốn lên sảnh trước thì lập tức bảo người làm khiêng bàn ghế đến, nghe theo chỉ dẫn của mấy ông lớn này, sắp xếp tiệc ở gần đó.A Sinh thấy cô Tiểu Bối căng thẳng không biết làm thế nào mới tốt, ông ấy có hơi chú tâm. Vì vậy mới cẩn thận ở bên cạnh, giúp cô Tiểu Bối phục vụ...Bất cứ một vị nào trong số họ đều là một sự tồn tại mà nhà họ Dương không thể nào chọc vào được!
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Ôi trời đất ơi, chủ tịch quận của Yên Kinh! Ông ấy cũng đến rồi? Ôi trời ơi!Sau đó, rất nhiều người có máu mặt đều đến.Có cả những người nhà giàu ở tỉnh Thái Đông và mấy tỉnh nổi tiếng ở Tây Bắc.Cũng phải hai mươi người, hơn nữa còn dẫn theo cả gia đình.Nếu không phải A Sinh véo mạnh vào đùi mình, cảm giác đau đớn nói cho ông ấy biết đây là sự thật chứ không phải mơ.Thì ông ấy đã cảm thấy mình đang mê man rồi.“Xin mời xin mời!”Từ đầu đến giờ lưng của A Sinh chưa được thẳng lên.“Vị quản gia này đừng bận bịu quá, chúng tôi đến không phải để tham gia tiệc nhà họ Dương!”Lúc này, Trương Bá Niên vừa dỗ con gái nhỏ vừa nói.“Hả? Vậy các vị giám đốc?” A Sinh ngạc nhiên.“Xin hỏi cô Dương Tiểu Bối ở đâu, chúng tôi đến để đón sinh nhật với cô ấy!”“Hả? Đón sinh nhật với cô Tiểu Bối?” A Sinh hoàn toàn ngơ ra.Cô Tiểu Bối quen với nhiều ông lớn như vậy lúc nào thế nhỉ!Nhưng A Sinh không dám hỏi nhiều, lại càng không dám thất lễ.“Cô Tiểu Bối đang ở sân sau, giờ tôi sẽ đưa ngài qua đó!”A Sinh khom lưng, dẫn họ đến sân sau.Lúc Tiểu Bối nhìn thấy nhiều ông lớn như vậy thì cả cô ấy và mấy người bạn học đều sững sờ.“Xin chào cô Tiểu Bối, chúc cô sinh nhật vui vẻ, chúng tôi đến để đón sinh nhật cùng cô!”Mọi người đều cười nói.“Hả?”Tiểu Bối ngạc nhiên.Mấy cô gái nhóm Mĩ Mĩ cũng kinh ngạc.“Ôi đệch, chuyện gì vậy Tiểu Bối, đó chẳng phải là tổng giám đốc Trương ở Tân Môn sao? Kia chẳng phải là nhà chủ tịch Dương ở Yên Kinh chúng ta sao? Vãi, chuyện gì thế?”. ngôn tình sủngMấy cô gái không thảo luận về các chàng trai nữa, bởi vì lúc này họ đã sợ hãi đến mức không nói ra lời.“Ha ha, cô Tiểu Bối, chúng tôi từ xa đến đây đón sinh nhật với cô, không thể nào không chào. đón chúng tôi chứ? Ngay cả chỗ ngồi cũng không sắp xếp cho chúng tôi sao?”Trương Bá Niên thẳng thắn cười lớn.“ÀI Có chứ có chứ, tổng giám đốc Trương, chủ tịch Dương với cả... Giờ tôi sẽ đi sắp xếp!”Tiểu Bối luống cuống, đang ăn bánh kem, cũng không biết đi đâu để sắp xếp nữa.Sợ đến nỗi mặt đầy mồ hôi.“Các vị tổng giám đốc, các vị đều là khách quý lớn nhất hôm nay, sao có thể để các vị ở sân sau được, mời theo tôi đến sảnh trước được không?”A Sinh kích động nói.“Không được, sân sau thế này chẳng phải rất tốt à, xếp cho chúng tôi vài cái bàn, rượu với đồ ăn, chúng tôi uống một chút, ha ha hal”Nói xong, Trương Bá Niên lấy ra một chiếc vòng ngọc: “Cô Tiểu Bối, đây là quà sinh nhật tôi tặng cô, hi vọng sau này làm ăn có thể hợp tác nhiều hơn nhé!”Đương nhiên giá trị của chiếc vòng không hề nhỏ.Mặc dù A Sinh kích động nhưng vẫn tỏ vẻ bình Tĩnh.Thấy tổng giám đốc người ta không muốn lên sảnh trước thì lập tức bảo người làm khiêng bàn ghế đến, nghe theo chỉ dẫn của mấy ông lớn này, sắp xếp tiệc ở gần đó.A Sinh thấy cô Tiểu Bối căng thẳng không biết làm thế nào mới tốt, ông ấy có hơi chú tâm. Vì vậy mới cẩn thận ở bên cạnh, giúp cô Tiểu Bối phục vụ...Bất cứ một vị nào trong số họ đều là một sự tồn tại mà nhà họ Dương không thể nào chọc vào được!
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Ôi trời đất ơi, chủ tịch quận của Yên Kinh! Ông ấy cũng đến rồi? Ôi trời ơi!Sau đó, rất nhiều người có máu mặt đều đến.Có cả những người nhà giàu ở tỉnh Thái Đông và mấy tỉnh nổi tiếng ở Tây Bắc.Cũng phải hai mươi người, hơn nữa còn dẫn theo cả gia đình.Nếu không phải A Sinh véo mạnh vào đùi mình, cảm giác đau đớn nói cho ông ấy biết đây là sự thật chứ không phải mơ.Thì ông ấy đã cảm thấy mình đang mê man rồi.“Xin mời xin mời!”Từ đầu đến giờ lưng của A Sinh chưa được thẳng lên.“Vị quản gia này đừng bận bịu quá, chúng tôi đến không phải để tham gia tiệc nhà họ Dương!”Lúc này, Trương Bá Niên vừa dỗ con gái nhỏ vừa nói.“Hả? Vậy các vị giám đốc?” A Sinh ngạc nhiên.“Xin hỏi cô Dương Tiểu Bối ở đâu, chúng tôi đến để đón sinh nhật với cô ấy!”“Hả? Đón sinh nhật với cô Tiểu Bối?” A Sinh hoàn toàn ngơ ra.Cô Tiểu Bối quen với nhiều ông lớn như vậy lúc nào thế nhỉ!Nhưng A Sinh không dám hỏi nhiều, lại càng không dám thất lễ.“Cô Tiểu Bối đang ở sân sau, giờ tôi sẽ đưa ngài qua đó!”A Sinh khom lưng, dẫn họ đến sân sau.Lúc Tiểu Bối nhìn thấy nhiều ông lớn như vậy thì cả cô ấy và mấy người bạn học đều sững sờ.“Xin chào cô Tiểu Bối, chúc cô sinh nhật vui vẻ, chúng tôi đến để đón sinh nhật cùng cô!”Mọi người đều cười nói.“Hả?”Tiểu Bối ngạc nhiên.Mấy cô gái nhóm Mĩ Mĩ cũng kinh ngạc.“Ôi đệch, chuyện gì vậy Tiểu Bối, đó chẳng phải là tổng giám đốc Trương ở Tân Môn sao? Kia chẳng phải là nhà chủ tịch Dương ở Yên Kinh chúng ta sao? Vãi, chuyện gì thế?”. ngôn tình sủngMấy cô gái không thảo luận về các chàng trai nữa, bởi vì lúc này họ đã sợ hãi đến mức không nói ra lời.“Ha ha, cô Tiểu Bối, chúng tôi từ xa đến đây đón sinh nhật với cô, không thể nào không chào. đón chúng tôi chứ? Ngay cả chỗ ngồi cũng không sắp xếp cho chúng tôi sao?”Trương Bá Niên thẳng thắn cười lớn.“ÀI Có chứ có chứ, tổng giám đốc Trương, chủ tịch Dương với cả... Giờ tôi sẽ đi sắp xếp!”Tiểu Bối luống cuống, đang ăn bánh kem, cũng không biết đi đâu để sắp xếp nữa.Sợ đến nỗi mặt đầy mồ hôi.“Các vị tổng giám đốc, các vị đều là khách quý lớn nhất hôm nay, sao có thể để các vị ở sân sau được, mời theo tôi đến sảnh trước được không?”A Sinh kích động nói.“Không được, sân sau thế này chẳng phải rất tốt à, xếp cho chúng tôi vài cái bàn, rượu với đồ ăn, chúng tôi uống một chút, ha ha hal”Nói xong, Trương Bá Niên lấy ra một chiếc vòng ngọc: “Cô Tiểu Bối, đây là quà sinh nhật tôi tặng cô, hi vọng sau này làm ăn có thể hợp tác nhiều hơn nhé!”Đương nhiên giá trị của chiếc vòng không hề nhỏ.Mặc dù A Sinh kích động nhưng vẫn tỏ vẻ bình Tĩnh.Thấy tổng giám đốc người ta không muốn lên sảnh trước thì lập tức bảo người làm khiêng bàn ghế đến, nghe theo chỉ dẫn của mấy ông lớn này, sắp xếp tiệc ở gần đó.A Sinh thấy cô Tiểu Bối căng thẳng không biết làm thế nào mới tốt, ông ấy có hơi chú tâm. Vì vậy mới cẩn thận ở bên cạnh, giúp cô Tiểu Bối phục vụ...Bất cứ một vị nào trong số họ đều là một sự tồn tại mà nhà họ Dương không thể nào chọc vào được!