Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1093: Anh ta cũng tầm thường quá nhỉ
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Cảm ơn quà của chú Thẩm!”Dương Tiểu Bối lại nhận quà từ một ông lớn khác.Nhóm Mĩ Mĩ đều đần mặt ra, vây xung quanh để xem.Vô cùng hâm mộ và ghen tị!“Cô Tiểu Bối, đây đều là bạn tốt của cô nhỉ? Thật sự rất xinh đẹp, nhưng lần này không mang nhiều quà đến. Đợi lát nữa tôi sẽ cử người đem quà đến, xem như quà gặp mặt cho các cô gái xinh đẹp này!”Lúc này, bà Trương - vợ của tổng giám đốc Trương cười nói.“Hả? Bọn... bọn cháu cũng có quà ạ?” Mấy cô gái nhóm Mĩ Mĩ vô cùng ngạc nhiên. “Đương nhiên, ha hal”“Yeah! Cảm ơn tổng giám đốc Trương, cảm ơn bà Trương, với cả... cảm ơn...”Tóm lại, lúc mấy vị phu nhân này tỏ ý muốn tặng quà cho bọn họ, nhóm Mĩ Mĩ phấn khích đến nỗi muốn cảm ơn tất cả mọi người một lượt.Dù sao, khi ông lớn đã ra tay thì sẽ không tầm thường.“Tiểu Bối, mau rót nước mời mấy vị giám đốc billNhóm Mĩ Mĩ kích động nói.“À àI”“Không cần không cần, để chúng tôi tự làm!” j Nhóm tổng giám đốc Trương nói.“Nào, gọi chú đi, rồi chú đút bánh kem cho!”Trần Khiêm mỉm cười, ở bên cạnh trêu chọc một bé gái mới mấy tuổi.“Chíu chíu!”Bé gái chớp đôi mắt to lanh lợi nói. “Ngoan quái”Trần Khiêm đút vào miệng bé gái. “Chíu chíu, bọn cháu cũng muốn!”Bên cạnh có mấy bạn nhỏ nữa cũng sôi nổi nói.“Được được được, ai cũng có phần!” Trần Khiêm cười. “Ôi đệch! Anh ta cũng tầm thường quá nhỉ?”“Đúng đấy, con gái nhà người ta đều được nâng niu từ bé, anh ta lại đút cho người ta cái thứ này?”“Eo ôi, chẳng phải rất mất mặt sao?”Nhóm Mĩ Mĩ lo lắng nói.Lúc này, sau khi đã hung dữ liếc Trần Khiêm.Thì kéo Tiểu Bối sang một bên.“Tiểu Bối, mau bảo anh cậu đi đi! Làm ơn đấy, nhiều ông lớn như vậy đều ở đây, có bọn tớ là được rồi"Mĩ Mĩ lo lắng dậm chân nói.“Làm gì chứ? Làm gì mà phải bảo anh tớ đi?”Tiểu Bối không vui.“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy anh cậu ở đây. rất mất mặt à?”“Đúng đấy, nhiều ông lớn như vậy, đừng để người khác xem chúng ta là trò cười!”Mấy cô gái khác cũng vội nói.“Không được, anh tớ không thể đi. Hơn nữa, tớ còn chuyện muốn hỏi anh tới”Tiểu Bối nói. Sau đó đi đến bên cạnh Trần Khiêm.Cô ấy nhẹ giọng nói: “Anh ơi, mấy ông lớn này sao lại đến sinh nhật em vậy?”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Cảm ơn quà của chú Thẩm!”Dương Tiểu Bối lại nhận quà từ một ông lớn khác.Nhóm Mĩ Mĩ đều đần mặt ra, vây xung quanh để xem.Vô cùng hâm mộ và ghen tị!“Cô Tiểu Bối, đây đều là bạn tốt của cô nhỉ? Thật sự rất xinh đẹp, nhưng lần này không mang nhiều quà đến. Đợi lát nữa tôi sẽ cử người đem quà đến, xem như quà gặp mặt cho các cô gái xinh đẹp này!”Lúc này, bà Trương - vợ của tổng giám đốc Trương cười nói.“Hả? Bọn... bọn cháu cũng có quà ạ?” Mấy cô gái nhóm Mĩ Mĩ vô cùng ngạc nhiên. “Đương nhiên, ha hal”“Yeah! Cảm ơn tổng giám đốc Trương, cảm ơn bà Trương, với cả... cảm ơn...”Tóm lại, lúc mấy vị phu nhân này tỏ ý muốn tặng quà cho bọn họ, nhóm Mĩ Mĩ phấn khích đến nỗi muốn cảm ơn tất cả mọi người một lượt.Dù sao, khi ông lớn đã ra tay thì sẽ không tầm thường.“Tiểu Bối, mau rót nước mời mấy vị giám đốc billNhóm Mĩ Mĩ kích động nói.“À àI”“Không cần không cần, để chúng tôi tự làm!” j Nhóm tổng giám đốc Trương nói.“Nào, gọi chú đi, rồi chú đút bánh kem cho!”Trần Khiêm mỉm cười, ở bên cạnh trêu chọc một bé gái mới mấy tuổi.“Chíu chíu!”Bé gái chớp đôi mắt to lanh lợi nói. “Ngoan quái”Trần Khiêm đút vào miệng bé gái. “Chíu chíu, bọn cháu cũng muốn!”Bên cạnh có mấy bạn nhỏ nữa cũng sôi nổi nói.“Được được được, ai cũng có phần!” Trần Khiêm cười. “Ôi đệch! Anh ta cũng tầm thường quá nhỉ?”“Đúng đấy, con gái nhà người ta đều được nâng niu từ bé, anh ta lại đút cho người ta cái thứ này?”“Eo ôi, chẳng phải rất mất mặt sao?”Nhóm Mĩ Mĩ lo lắng nói.Lúc này, sau khi đã hung dữ liếc Trần Khiêm.Thì kéo Tiểu Bối sang một bên.“Tiểu Bối, mau bảo anh cậu đi đi! Làm ơn đấy, nhiều ông lớn như vậy đều ở đây, có bọn tớ là được rồi"Mĩ Mĩ lo lắng dậm chân nói.“Làm gì chứ? Làm gì mà phải bảo anh tớ đi?”Tiểu Bối không vui.“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy anh cậu ở đây. rất mất mặt à?”“Đúng đấy, nhiều ông lớn như vậy, đừng để người khác xem chúng ta là trò cười!”Mấy cô gái khác cũng vội nói.“Không được, anh tớ không thể đi. Hơn nữa, tớ còn chuyện muốn hỏi anh tới”Tiểu Bối nói. Sau đó đi đến bên cạnh Trần Khiêm.Cô ấy nhẹ giọng nói: “Anh ơi, mấy ông lớn này sao lại đến sinh nhật em vậy?”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Cảm ơn quà của chú Thẩm!”Dương Tiểu Bối lại nhận quà từ một ông lớn khác.Nhóm Mĩ Mĩ đều đần mặt ra, vây xung quanh để xem.Vô cùng hâm mộ và ghen tị!“Cô Tiểu Bối, đây đều là bạn tốt của cô nhỉ? Thật sự rất xinh đẹp, nhưng lần này không mang nhiều quà đến. Đợi lát nữa tôi sẽ cử người đem quà đến, xem như quà gặp mặt cho các cô gái xinh đẹp này!”Lúc này, bà Trương - vợ của tổng giám đốc Trương cười nói.“Hả? Bọn... bọn cháu cũng có quà ạ?” Mấy cô gái nhóm Mĩ Mĩ vô cùng ngạc nhiên. “Đương nhiên, ha hal”“Yeah! Cảm ơn tổng giám đốc Trương, cảm ơn bà Trương, với cả... cảm ơn...”Tóm lại, lúc mấy vị phu nhân này tỏ ý muốn tặng quà cho bọn họ, nhóm Mĩ Mĩ phấn khích đến nỗi muốn cảm ơn tất cả mọi người một lượt.Dù sao, khi ông lớn đã ra tay thì sẽ không tầm thường.“Tiểu Bối, mau rót nước mời mấy vị giám đốc billNhóm Mĩ Mĩ kích động nói.“À àI”“Không cần không cần, để chúng tôi tự làm!” j Nhóm tổng giám đốc Trương nói.“Nào, gọi chú đi, rồi chú đút bánh kem cho!”Trần Khiêm mỉm cười, ở bên cạnh trêu chọc một bé gái mới mấy tuổi.“Chíu chíu!”Bé gái chớp đôi mắt to lanh lợi nói. “Ngoan quái”Trần Khiêm đút vào miệng bé gái. “Chíu chíu, bọn cháu cũng muốn!”Bên cạnh có mấy bạn nhỏ nữa cũng sôi nổi nói.“Được được được, ai cũng có phần!” Trần Khiêm cười. “Ôi đệch! Anh ta cũng tầm thường quá nhỉ?”“Đúng đấy, con gái nhà người ta đều được nâng niu từ bé, anh ta lại đút cho người ta cái thứ này?”“Eo ôi, chẳng phải rất mất mặt sao?”Nhóm Mĩ Mĩ lo lắng nói.Lúc này, sau khi đã hung dữ liếc Trần Khiêm.Thì kéo Tiểu Bối sang một bên.“Tiểu Bối, mau bảo anh cậu đi đi! Làm ơn đấy, nhiều ông lớn như vậy đều ở đây, có bọn tớ là được rồi"Mĩ Mĩ lo lắng dậm chân nói.“Làm gì chứ? Làm gì mà phải bảo anh tớ đi?”Tiểu Bối không vui.“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy anh cậu ở đây. rất mất mặt à?”“Đúng đấy, nhiều ông lớn như vậy, đừng để người khác xem chúng ta là trò cười!”Mấy cô gái khác cũng vội nói.“Không được, anh tớ không thể đi. Hơn nữa, tớ còn chuyện muốn hỏi anh tới”Tiểu Bối nói. Sau đó đi đến bên cạnh Trần Khiêm.Cô ấy nhẹ giọng nói: “Anh ơi, mấy ông lớn này sao lại đến sinh nhật em vậy?”