Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1100: Lâu rồi không gặp

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Không có gì, không có gì. Chẳng phải chú Trương với chú Dương...”Long Thiếu Lôi cười, đang muốn tiến đến kính rượu.“Không có gì nữa sao còn chưa đi?” Trương Bá Niên lạnh lùng nói.“Hả? Được được được, đi!”Vẻ mặt Long Thiếu Lôi gượng gạo. Lúc này, trán hẳn ta đổ mồ hôi lạnh.Tính ngày tính đêm, lại không ngờ vấn đề là ởDương Tiểu Bối không có chút trọng lượng nào ở nhà họ Dương.Không dám ở lại lâu, hắn ta đưa thuộc hạ của mình nhếch nhác rời đi.“Tiểu Bối, vừa rồi cậu ngầu thật đấy, hăn ta là cậu Cả nhà họ Long đấy!”Nhóm Mĩ Mĩ kéo tay Tiểu Bối nói.“Anh họ tớ không thích bọn họ, tớ cũng ghét bọn họ. Hơn nữa, có anh họ tớ ở đây mài”Dương Tiểu Bối vui vẻ cười nói.“Hả? Anh ta? Cậu mau nói đi, vừa rồi hai người thầm thì cái gì vậy?”Lúc này nhóm Mĩ Mĩ cũng cảm thấy Trần Khiêm có hơi thần bí.Dương Tiểu Bối chưa kịp nói.Quách Thái Phụng đã vội nói: “Mẹ, hôm nay có nhiều ông chủ như vậy đến chúc mừng Tiểu Bối nhà chúng ta đều là nể mặt Tiểu Khiêm mà đến đấy. Tiểu Khiêm còn nói đã chuẩn bị cho Tiểu Bối nhà ta ba món quà, Tiểu Khiêm, mợ nói có đúng không?”Quách Thái Phụng còn thân thiết kéo tay Trần Khiêm.Quả thực là hôm nay càng nhìn càng thích đứa cháu này màiCũng chính những lời này đã khiến bà cụ ngẩng đầu lên vừa ngạc nhiên vừa nghỉ hoặc nhìn TrầnKhiêm.Mặc dù bà cụ cũng nghi ngờ Trần Khiêm không tâm thường.Nhưng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy, khiến bà cụ cảm thấy Trần Khiêm có hơi xa lạ.Dương Diệp với Quách Như ở một bên nhìn thì hai má lại thấy đau đau.“Đúng vậy, còn hai món quà nữa!” Trần Khiêm cười khổ nói.Lúc này.||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||“Hả? Sao Long Thiếu Lôi quay lại rồi?” Có người ngạc nhiên hô.Sau đó thấy nhóm người của Long Thiếu Lôi đang quay lại sảnh trước.Ngay sau đó.Mới thấy một cô gái, dẫn theo một nhóm người khí thế ngút trời đi vào.Nhóm người này, khí thế mỗi người đều không tầm thường.Mà mỗi một người đều có thể khiến người ta vừa thấy đã sợ.“Đây... Đây là ai nữa? Khóe miệng bà cụ Dương hơi giật.Dương Tiểu Bối cũng kinh ngạc nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này.Đặc biệt là tất cả mọi người đều nhìn thấy Long Thiếu Lôi sợ hãi mà quay lại.“Thật không may đấy Tiểu Lôi, lại gặp nhau rồi!"Cô gái đang nhai kẹo cao su, nhìn Long Thiếu Lôi rồi nói.“Đúng vậy, chị, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp!”Mặt Long Thiếu Lôi đổ đầy mồ hôi.“Chủ tịch Trần!”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Không có gì, không có gì. Chẳng phải chú Trương với chú Dương...”Long Thiếu Lôi cười, đang muốn tiến đến kính rượu.“Không có gì nữa sao còn chưa đi?” Trương Bá Niên lạnh lùng nói.“Hả? Được được được, đi!”Vẻ mặt Long Thiếu Lôi gượng gạo. Lúc này, trán hẳn ta đổ mồ hôi lạnh.Tính ngày tính đêm, lại không ngờ vấn đề là ởDương Tiểu Bối không có chút trọng lượng nào ở nhà họ Dương.Không dám ở lại lâu, hắn ta đưa thuộc hạ của mình nhếch nhác rời đi.“Tiểu Bối, vừa rồi cậu ngầu thật đấy, hăn ta là cậu Cả nhà họ Long đấy!”Nhóm Mĩ Mĩ kéo tay Tiểu Bối nói.“Anh họ tớ không thích bọn họ, tớ cũng ghét bọn họ. Hơn nữa, có anh họ tớ ở đây mài”Dương Tiểu Bối vui vẻ cười nói.“Hả? Anh ta? Cậu mau nói đi, vừa rồi hai người thầm thì cái gì vậy?”Lúc này nhóm Mĩ Mĩ cũng cảm thấy Trần Khiêm có hơi thần bí.Dương Tiểu Bối chưa kịp nói.Quách Thái Phụng đã vội nói: “Mẹ, hôm nay có nhiều ông chủ như vậy đến chúc mừng Tiểu Bối nhà chúng ta đều là nể mặt Tiểu Khiêm mà đến đấy. Tiểu Khiêm còn nói đã chuẩn bị cho Tiểu Bối nhà ta ba món quà, Tiểu Khiêm, mợ nói có đúng không?”Quách Thái Phụng còn thân thiết kéo tay Trần Khiêm.Quả thực là hôm nay càng nhìn càng thích đứa cháu này màiCũng chính những lời này đã khiến bà cụ ngẩng đầu lên vừa ngạc nhiên vừa nghỉ hoặc nhìn TrầnKhiêm.Mặc dù bà cụ cũng nghi ngờ Trần Khiêm không tâm thường.Nhưng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy, khiến bà cụ cảm thấy Trần Khiêm có hơi xa lạ.Dương Diệp với Quách Như ở một bên nhìn thì hai má lại thấy đau đau.“Đúng vậy, còn hai món quà nữa!” Trần Khiêm cười khổ nói.Lúc này.||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||“Hả? Sao Long Thiếu Lôi quay lại rồi?” Có người ngạc nhiên hô.Sau đó thấy nhóm người của Long Thiếu Lôi đang quay lại sảnh trước.Ngay sau đó.Mới thấy một cô gái, dẫn theo một nhóm người khí thế ngút trời đi vào.Nhóm người này, khí thế mỗi người đều không tầm thường.Mà mỗi một người đều có thể khiến người ta vừa thấy đã sợ.“Đây... Đây là ai nữa? Khóe miệng bà cụ Dương hơi giật.Dương Tiểu Bối cũng kinh ngạc nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này.Đặc biệt là tất cả mọi người đều nhìn thấy Long Thiếu Lôi sợ hãi mà quay lại.“Thật không may đấy Tiểu Lôi, lại gặp nhau rồi!"Cô gái đang nhai kẹo cao su, nhìn Long Thiếu Lôi rồi nói.“Đúng vậy, chị, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp!”Mặt Long Thiếu Lôi đổ đầy mồ hôi.“Chủ tịch Trần!”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Không có gì, không có gì. Chẳng phải chú Trương với chú Dương...”Long Thiếu Lôi cười, đang muốn tiến đến kính rượu.“Không có gì nữa sao còn chưa đi?” Trương Bá Niên lạnh lùng nói.“Hả? Được được được, đi!”Vẻ mặt Long Thiếu Lôi gượng gạo. Lúc này, trán hẳn ta đổ mồ hôi lạnh.Tính ngày tính đêm, lại không ngờ vấn đề là ởDương Tiểu Bối không có chút trọng lượng nào ở nhà họ Dương.Không dám ở lại lâu, hắn ta đưa thuộc hạ của mình nhếch nhác rời đi.“Tiểu Bối, vừa rồi cậu ngầu thật đấy, hăn ta là cậu Cả nhà họ Long đấy!”Nhóm Mĩ Mĩ kéo tay Tiểu Bối nói.“Anh họ tớ không thích bọn họ, tớ cũng ghét bọn họ. Hơn nữa, có anh họ tớ ở đây mài”Dương Tiểu Bối vui vẻ cười nói.“Hả? Anh ta? Cậu mau nói đi, vừa rồi hai người thầm thì cái gì vậy?”Lúc này nhóm Mĩ Mĩ cũng cảm thấy Trần Khiêm có hơi thần bí.Dương Tiểu Bối chưa kịp nói.Quách Thái Phụng đã vội nói: “Mẹ, hôm nay có nhiều ông chủ như vậy đến chúc mừng Tiểu Bối nhà chúng ta đều là nể mặt Tiểu Khiêm mà đến đấy. Tiểu Khiêm còn nói đã chuẩn bị cho Tiểu Bối nhà ta ba món quà, Tiểu Khiêm, mợ nói có đúng không?”Quách Thái Phụng còn thân thiết kéo tay Trần Khiêm.Quả thực là hôm nay càng nhìn càng thích đứa cháu này màiCũng chính những lời này đã khiến bà cụ ngẩng đầu lên vừa ngạc nhiên vừa nghỉ hoặc nhìn TrầnKhiêm.Mặc dù bà cụ cũng nghi ngờ Trần Khiêm không tâm thường.Nhưng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy, khiến bà cụ cảm thấy Trần Khiêm có hơi xa lạ.Dương Diệp với Quách Như ở một bên nhìn thì hai má lại thấy đau đau.“Đúng vậy, còn hai món quà nữa!” Trần Khiêm cười khổ nói.Lúc này.||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||“Hả? Sao Long Thiếu Lôi quay lại rồi?” Có người ngạc nhiên hô.Sau đó thấy nhóm người của Long Thiếu Lôi đang quay lại sảnh trước.Ngay sau đó.Mới thấy một cô gái, dẫn theo một nhóm người khí thế ngút trời đi vào.Nhóm người này, khí thế mỗi người đều không tầm thường.Mà mỗi một người đều có thể khiến người ta vừa thấy đã sợ.“Đây... Đây là ai nữa? Khóe miệng bà cụ Dương hơi giật.Dương Tiểu Bối cũng kinh ngạc nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này.Đặc biệt là tất cả mọi người đều nhìn thấy Long Thiếu Lôi sợ hãi mà quay lại.“Thật không may đấy Tiểu Lôi, lại gặp nhau rồi!"Cô gái đang nhai kẹo cao su, nhìn Long Thiếu Lôi rồi nói.“Đúng vậy, chị, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp!”Mặt Long Thiếu Lôi đổ đầy mồ hôi.“Chủ tịch Trần!”

Chương 1100: Lâu rồi không gặp