Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1101: Ngọc dạ minh châu

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhóm tổng giám đốc Trương nhìn thấy cô gái.Thì lần lượt đứng lên, khom lưng chín mươi độ, cung kính chào.“Chủ... chủ tịch Trần?”Bà cụ Dương thấy mấy ông lớn đầu cúi chào cô gái trẻ này.Cho nên cũng hơi khom lưng.Bởi vì chỉ nhìn khí thế thì biết cô gái này không †ầm thường rồi.“Bà ngoại!”Trần Khiêm ngay lập tức ngăn bà cụ lại.“Anh họ, chị ấy là ai vậy?”Tiểu Bối cũng căng thẳng đến nỗi mặt hơi đỏ. “Chị, đây là Tiểu Bối, em họ của chúng tai” Trần Khiêm lại xoa đầu Tiểu Bối, nói với cô ấy. “Chị?”“A? Chị ấy chính là chị họ Trần Hiểu sao?”Lúc này Tiểu Bối mới có phản ứng, hơi kích động che miệng lại.Từ khi còn nhỏ thì cô đã biết mình có anh họ Trần Khiêm và chị họ Trần Hiểu, nhưng lại chưa từng gặp mặt.“Ừ, Tiểu Bối, trông xinh đẹp thật!”Trần Hiểu đi về phía Tiểu Bối.Kéo tay Tiểu Bối.“Trần Hiểu?”Mắt bà cụ trừng lớn.Đây chính là cháu ngoại Trần Hiểu của mình?“Tiểu Bối, lần đầu gặp chị không có gì tặng em. Hôm nay là sinh nhật em, chị tặng em cái này nhé!”Nói xong thì lập tức có thuộc hạ cầm qua một chiếc hộp nhỏ.Vừa mở hộp, thì ngay lập tức có ánh sáng tỏa ra, một mùi hương thoát ra ngoài.“Đây là... ngọc dạ minh châu? Trời!!!”Có người vừa nhìn đã nhận ra, không khỏi kinh ngạc.Mấy cô gái nhóm Mĩ Mĩ cũng hâm mộ không thôi!Hóa ra nhà Trần Khiêm lại đỉnh như vậy!Lúc này mới thấy hơi hối hận.Giờ ngay cả wechat cũng không có.“Ôi chao Tiểu Bối, chị con tặng thì con mau nhận đi chứ!”Quách Thái Phụng vô cùng phấn khích.Quách Như, Dương Diệp với Dương Nghiên ở một bên thì há hốc mồm.“Bà ngoại!”Cuối cùng Trần Hiểu mới nhìn bà cụ, nhàn nhạt gọi một tiếng.“Ừ” Bà cụ kích động, liên tục gật đầu đáp lại. Nhưng bà cụ cũng phát hiện ra, tính cách của hai chị em Trần Hiểu với Trần Khiêm hoàn toàn khác nhau.Không biết thế nào mà mình sống cả một đời rồi, lúc nhìn thấy Trần Hiểu lại có hơi căng thẳng?Sau đó Trần Hiểu nhìn xung quanh, không ai dám nhìn thẳng vào mắt Trần Hiểu cả, toàn bộ đều cúi đầu.Cuối cùng nhìn Tiểu Bối.Trần Hiểu mỉm cười:“Tiểu Bối, chị với anh họ của em đã chuẩn bị cho em ba món quà, bây giờ còn một món cuối cùng!”Trần Hiểu nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhóm tổng giám đốc Trương nhìn thấy cô gái.Thì lần lượt đứng lên, khom lưng chín mươi độ, cung kính chào.“Chủ... chủ tịch Trần?”Bà cụ Dương thấy mấy ông lớn đầu cúi chào cô gái trẻ này.Cho nên cũng hơi khom lưng.Bởi vì chỉ nhìn khí thế thì biết cô gái này không †ầm thường rồi.“Bà ngoại!”Trần Khiêm ngay lập tức ngăn bà cụ lại.“Anh họ, chị ấy là ai vậy?”Tiểu Bối cũng căng thẳng đến nỗi mặt hơi đỏ. “Chị, đây là Tiểu Bối, em họ của chúng tai” Trần Khiêm lại xoa đầu Tiểu Bối, nói với cô ấy. “Chị?”“A? Chị ấy chính là chị họ Trần Hiểu sao?”Lúc này Tiểu Bối mới có phản ứng, hơi kích động che miệng lại.Từ khi còn nhỏ thì cô đã biết mình có anh họ Trần Khiêm và chị họ Trần Hiểu, nhưng lại chưa từng gặp mặt.“Ừ, Tiểu Bối, trông xinh đẹp thật!”Trần Hiểu đi về phía Tiểu Bối.Kéo tay Tiểu Bối.“Trần Hiểu?”Mắt bà cụ trừng lớn.Đây chính là cháu ngoại Trần Hiểu của mình?“Tiểu Bối, lần đầu gặp chị không có gì tặng em. Hôm nay là sinh nhật em, chị tặng em cái này nhé!”Nói xong thì lập tức có thuộc hạ cầm qua một chiếc hộp nhỏ.Vừa mở hộp, thì ngay lập tức có ánh sáng tỏa ra, một mùi hương thoát ra ngoài.“Đây là... ngọc dạ minh châu? Trời!!!”Có người vừa nhìn đã nhận ra, không khỏi kinh ngạc.Mấy cô gái nhóm Mĩ Mĩ cũng hâm mộ không thôi!Hóa ra nhà Trần Khiêm lại đỉnh như vậy!Lúc này mới thấy hơi hối hận.Giờ ngay cả wechat cũng không có.“Ôi chao Tiểu Bối, chị con tặng thì con mau nhận đi chứ!”Quách Thái Phụng vô cùng phấn khích.Quách Như, Dương Diệp với Dương Nghiên ở một bên thì há hốc mồm.“Bà ngoại!”Cuối cùng Trần Hiểu mới nhìn bà cụ, nhàn nhạt gọi một tiếng.“Ừ” Bà cụ kích động, liên tục gật đầu đáp lại. Nhưng bà cụ cũng phát hiện ra, tính cách của hai chị em Trần Hiểu với Trần Khiêm hoàn toàn khác nhau.Không biết thế nào mà mình sống cả một đời rồi, lúc nhìn thấy Trần Hiểu lại có hơi căng thẳng?Sau đó Trần Hiểu nhìn xung quanh, không ai dám nhìn thẳng vào mắt Trần Hiểu cả, toàn bộ đều cúi đầu.Cuối cùng nhìn Tiểu Bối.Trần Hiểu mỉm cười:“Tiểu Bối, chị với anh họ của em đã chuẩn bị cho em ba món quà, bây giờ còn một món cuối cùng!”Trần Hiểu nói.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhóm tổng giám đốc Trương nhìn thấy cô gái.Thì lần lượt đứng lên, khom lưng chín mươi độ, cung kính chào.“Chủ... chủ tịch Trần?”Bà cụ Dương thấy mấy ông lớn đầu cúi chào cô gái trẻ này.Cho nên cũng hơi khom lưng.Bởi vì chỉ nhìn khí thế thì biết cô gái này không †ầm thường rồi.“Bà ngoại!”Trần Khiêm ngay lập tức ngăn bà cụ lại.“Anh họ, chị ấy là ai vậy?”Tiểu Bối cũng căng thẳng đến nỗi mặt hơi đỏ. “Chị, đây là Tiểu Bối, em họ của chúng tai” Trần Khiêm lại xoa đầu Tiểu Bối, nói với cô ấy. “Chị?”“A? Chị ấy chính là chị họ Trần Hiểu sao?”Lúc này Tiểu Bối mới có phản ứng, hơi kích động che miệng lại.Từ khi còn nhỏ thì cô đã biết mình có anh họ Trần Khiêm và chị họ Trần Hiểu, nhưng lại chưa từng gặp mặt.“Ừ, Tiểu Bối, trông xinh đẹp thật!”Trần Hiểu đi về phía Tiểu Bối.Kéo tay Tiểu Bối.“Trần Hiểu?”Mắt bà cụ trừng lớn.Đây chính là cháu ngoại Trần Hiểu của mình?“Tiểu Bối, lần đầu gặp chị không có gì tặng em. Hôm nay là sinh nhật em, chị tặng em cái này nhé!”Nói xong thì lập tức có thuộc hạ cầm qua một chiếc hộp nhỏ.Vừa mở hộp, thì ngay lập tức có ánh sáng tỏa ra, một mùi hương thoát ra ngoài.“Đây là... ngọc dạ minh châu? Trời!!!”Có người vừa nhìn đã nhận ra, không khỏi kinh ngạc.Mấy cô gái nhóm Mĩ Mĩ cũng hâm mộ không thôi!Hóa ra nhà Trần Khiêm lại đỉnh như vậy!Lúc này mới thấy hơi hối hận.Giờ ngay cả wechat cũng không có.“Ôi chao Tiểu Bối, chị con tặng thì con mau nhận đi chứ!”Quách Thái Phụng vô cùng phấn khích.Quách Như, Dương Diệp với Dương Nghiên ở một bên thì há hốc mồm.“Bà ngoại!”Cuối cùng Trần Hiểu mới nhìn bà cụ, nhàn nhạt gọi một tiếng.“Ừ” Bà cụ kích động, liên tục gật đầu đáp lại. Nhưng bà cụ cũng phát hiện ra, tính cách của hai chị em Trần Hiểu với Trần Khiêm hoàn toàn khác nhau.Không biết thế nào mà mình sống cả một đời rồi, lúc nhìn thấy Trần Hiểu lại có hơi căng thẳng?Sau đó Trần Hiểu nhìn xung quanh, không ai dám nhìn thẳng vào mắt Trần Hiểu cả, toàn bộ đều cúi đầu.Cuối cùng nhìn Tiểu Bối.Trần Hiểu mỉm cười:“Tiểu Bối, chị với anh họ của em đã chuẩn bị cho em ba món quà, bây giờ còn một món cuối cùng!”Trần Hiểu nói.

Chương 1101: Ngọc dạ minh châu