Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1130: Người đâu, bắt cậu ta lại
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nghĩ về khoảng thời gian hơn sáu tháng qua, lòng Trần Khiêm dạt dào cảm xúc.Giống như đang nằm mơ.'Từ một sinh viên nghèo bần cùng trở thành cậu ấm số một.Mà bây giờ, ha ha, còn nghèo hơn trước. Tuy nhiên, vì lợi ích lâu dài của gia tộc, Trần Khiêm hiểu rằng mình bắt buộc phải hy sinh như vậy.'Trần Khiêm không hề sợ những ngày tháng khổ SỞ.Trần Khiêm chỉ sợ mình không còn được được thấy mặt trời ngày mai.Bến tàu, dù đã nửa đêm nhưng vẫn đông người.Trần Khiêm vừa bước đi vừa ngoái đầu nhìn. Ít cũng phải mười mấy người bám theo mình. Lễ nào đêm nay mình phải chết tại đây? Trần Khiêm nằm chặt tay thành nằm đấm.Lúc đó không sợ hãi, nhưng thời khắc cái chết sắp cận kề, Trần Khiêm vẫn muốn được sống.Lúc này, Trần Khiêm bước nhanh hơn.Mười mấy người phía sau, không ai tầm thườngSắp đuổi kịp Trần Khiêm đến nơi.Kít...Đèn xe chớp nháy, tiếng phanh xe ken két. Trên một con phố lớn dọc bến cảng.Trần Khiêm cố trốn chạy nhưng bị đuổi dồn đến trung tâm.Sau đó cửa xe mở ra.Một nhóm vệ sĩ áo đen bước xuống.Người cầm đầu không phải ai khác mà chính là Long Tông Sơn.Ba của ba cậu ấm nhà họ Long.“Ha ha, đây là cậu Trần sao? Vội vàng đi đâu thế?”Một tia hung ác lướt qua trên mặt Long Tông Sơn“Nghe nói cậu Trần hôm nay tuyên bố rời khỏi nhà họ Trần, chúng tôi còn không tin, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì chúng tôi tin rồi."Long Tông Sơn nói.“Long Tông Sơn, ông hẳn đã đợi tôi rất lâu rồi nhỉ. Đừng phí lời, muốn bắt muốn giết gì thì tới luôn billTrần Khiêm cau mày.“Cậu Trần, nếu như không phải nghiêm khắc tuân thủ mệnh lệnh, cậu biết không cậu Trần, hiện tại tôi có thể lột da rút gân cậu kính Thiếu Vân trên trời!"Long Tông Sơn oán giận rống lên, hai mắt đỏ lừ như máu.“Người đâu, bắt cậu ta lại!”Long Tông Sơn vẫy tay.Đám thuộc đi về phía Trần Khiêm.“Âm ầm ầmLúc này, đột nhiên tiếng động cơ xe mạnh mẽ truyền tới.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nghĩ về khoảng thời gian hơn sáu tháng qua, lòng Trần Khiêm dạt dào cảm xúc.Giống như đang nằm mơ.'Từ một sinh viên nghèo bần cùng trở thành cậu ấm số một.Mà bây giờ, ha ha, còn nghèo hơn trước. Tuy nhiên, vì lợi ích lâu dài của gia tộc, Trần Khiêm hiểu rằng mình bắt buộc phải hy sinh như vậy.'Trần Khiêm không hề sợ những ngày tháng khổ SỞ.Trần Khiêm chỉ sợ mình không còn được được thấy mặt trời ngày mai.Bến tàu, dù đã nửa đêm nhưng vẫn đông người.Trần Khiêm vừa bước đi vừa ngoái đầu nhìn. Ít cũng phải mười mấy người bám theo mình. Lễ nào đêm nay mình phải chết tại đây? Trần Khiêm nằm chặt tay thành nằm đấm.Lúc đó không sợ hãi, nhưng thời khắc cái chết sắp cận kề, Trần Khiêm vẫn muốn được sống.Lúc này, Trần Khiêm bước nhanh hơn.Mười mấy người phía sau, không ai tầm thườngSắp đuổi kịp Trần Khiêm đến nơi.Kít...Đèn xe chớp nháy, tiếng phanh xe ken két. Trên một con phố lớn dọc bến cảng.Trần Khiêm cố trốn chạy nhưng bị đuổi dồn đến trung tâm.Sau đó cửa xe mở ra.Một nhóm vệ sĩ áo đen bước xuống.Người cầm đầu không phải ai khác mà chính là Long Tông Sơn.Ba của ba cậu ấm nhà họ Long.“Ha ha, đây là cậu Trần sao? Vội vàng đi đâu thế?”Một tia hung ác lướt qua trên mặt Long Tông Sơn“Nghe nói cậu Trần hôm nay tuyên bố rời khỏi nhà họ Trần, chúng tôi còn không tin, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì chúng tôi tin rồi."Long Tông Sơn nói.“Long Tông Sơn, ông hẳn đã đợi tôi rất lâu rồi nhỉ. Đừng phí lời, muốn bắt muốn giết gì thì tới luôn billTrần Khiêm cau mày.“Cậu Trần, nếu như không phải nghiêm khắc tuân thủ mệnh lệnh, cậu biết không cậu Trần, hiện tại tôi có thể lột da rút gân cậu kính Thiếu Vân trên trời!"Long Tông Sơn oán giận rống lên, hai mắt đỏ lừ như máu.“Người đâu, bắt cậu ta lại!”Long Tông Sơn vẫy tay.Đám thuộc đi về phía Trần Khiêm.“Âm ầm ầmLúc này, đột nhiên tiếng động cơ xe mạnh mẽ truyền tới.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nghĩ về khoảng thời gian hơn sáu tháng qua, lòng Trần Khiêm dạt dào cảm xúc.Giống như đang nằm mơ.'Từ một sinh viên nghèo bần cùng trở thành cậu ấm số một.Mà bây giờ, ha ha, còn nghèo hơn trước. Tuy nhiên, vì lợi ích lâu dài của gia tộc, Trần Khiêm hiểu rằng mình bắt buộc phải hy sinh như vậy.'Trần Khiêm không hề sợ những ngày tháng khổ SỞ.Trần Khiêm chỉ sợ mình không còn được được thấy mặt trời ngày mai.Bến tàu, dù đã nửa đêm nhưng vẫn đông người.Trần Khiêm vừa bước đi vừa ngoái đầu nhìn. Ít cũng phải mười mấy người bám theo mình. Lễ nào đêm nay mình phải chết tại đây? Trần Khiêm nằm chặt tay thành nằm đấm.Lúc đó không sợ hãi, nhưng thời khắc cái chết sắp cận kề, Trần Khiêm vẫn muốn được sống.Lúc này, Trần Khiêm bước nhanh hơn.Mười mấy người phía sau, không ai tầm thườngSắp đuổi kịp Trần Khiêm đến nơi.Kít...Đèn xe chớp nháy, tiếng phanh xe ken két. Trên một con phố lớn dọc bến cảng.Trần Khiêm cố trốn chạy nhưng bị đuổi dồn đến trung tâm.Sau đó cửa xe mở ra.Một nhóm vệ sĩ áo đen bước xuống.Người cầm đầu không phải ai khác mà chính là Long Tông Sơn.Ba của ba cậu ấm nhà họ Long.“Ha ha, đây là cậu Trần sao? Vội vàng đi đâu thế?”Một tia hung ác lướt qua trên mặt Long Tông Sơn“Nghe nói cậu Trần hôm nay tuyên bố rời khỏi nhà họ Trần, chúng tôi còn không tin, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì chúng tôi tin rồi."Long Tông Sơn nói.“Long Tông Sơn, ông hẳn đã đợi tôi rất lâu rồi nhỉ. Đừng phí lời, muốn bắt muốn giết gì thì tới luôn billTrần Khiêm cau mày.“Cậu Trần, nếu như không phải nghiêm khắc tuân thủ mệnh lệnh, cậu biết không cậu Trần, hiện tại tôi có thể lột da rút gân cậu kính Thiếu Vân trên trời!"Long Tông Sơn oán giận rống lên, hai mắt đỏ lừ như máu.“Người đâu, bắt cậu ta lại!”Long Tông Sơn vẫy tay.Đám thuộc đi về phía Trần Khiêm.“Âm ầm ầmLúc này, đột nhiên tiếng động cơ xe mạnh mẽ truyền tới.