Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1131: Chạy trốn
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Một chiếc xe địa hình độ mạnh mẽ từ phía bên kia đường lao tới.Nhắm thẳng chỗ Trần Khiêm bị bao vây.“Păng păằng pằng!”Chiếc xe địa hình lao tới nghiền nát chiếc xe hơi kia, rồi lướt đến bên cạnh Trần Khiêm, một đôi tay vươn ra lôi Trần Khiêm vào trong xe.“Đuổi theo mau, không được để lọt mất cậu ta!”Long Tông Sơn hét lên.Cảnh tượng này đột ngột hệt như tia lửa xẹt lên giữa hai viên đá lửa.Lợi dụng ánh đèn xe sáng lòa khiến mọi người lóa mắt, cướp Trần Khiêm đi.“Cậu Trần, không sao chứ? Chúng tôi đến trễtLúc này, Thiên Long Địa Hổ nói. “Em không sao, may mà hai anh đến kịp!” Trần Khiêm khẽ gật đầu.“Đúng rồi, sao hai anh đến đây? Là chị gái em bảo hai anh đến sao?”Trần Khiêm hỏi.“Vâng, chủ tịch Trần Hiểu biết rằng ngay khi cậu rời khỏi Nam Dương liền sẽ có người vây bắt, nên phái chúng tôi đến đối phó!”“Cậu Trần, sau hôm nay cậu định thế nào?”Thiên Long Địa Hổ tò mò.Hết cách, nếu như được, hai anh em họ tình nguyện luôn ở bên Trần Khiêm, bảo vệ anh.Nhưng lúc này, biết bao nhiêu cặp mắt nhìn chăm chăm vào Trần Khiêm.Quyết không được để cho Mạc Trường Không tìm ra bất cứ sơ hở nào.Có thể giúp một lần, không thể giúp cả đời.“Từ nay về sau em không còn là cậu Trần nữa, hai anh gọi em là Trần Khiêm được rồi. Em cũng không biết sau này sẽ ra sao, nhưng mà em muốn đi đến Tây Nam tìm một người!”Trần Khiêm trầm tư.Xung quanh yên ăng, đột nhiên Trần Khiêm nhớ đến một người.“Được rồi cậu Trần, chúng tôi đưa cậu đi Tây NamThiên Long Địa Hổ đề nghị. “Âm ầm ầm!” Lại là một loạt tiếng động cơ xe.Sau đó, vài chiếc xe việt dã lao thẳng về phía xe của Thiên Long Địa Hổ.Xem Kĩ năng lái xe thì biết họ không phải dạng tầm thường.“Mẹ kiếp!” Thiên Long lo lắng đập mạnh lên tay lái.Lúc này, mấy chiếc xe kia điên cuồng đồng loạt đâm vào xe của Thiên Long.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Một chiếc xe địa hình độ mạnh mẽ từ phía bên kia đường lao tới.Nhắm thẳng chỗ Trần Khiêm bị bao vây.“Păng păằng pằng!”Chiếc xe địa hình lao tới nghiền nát chiếc xe hơi kia, rồi lướt đến bên cạnh Trần Khiêm, một đôi tay vươn ra lôi Trần Khiêm vào trong xe.“Đuổi theo mau, không được để lọt mất cậu ta!”Long Tông Sơn hét lên.Cảnh tượng này đột ngột hệt như tia lửa xẹt lên giữa hai viên đá lửa.Lợi dụng ánh đèn xe sáng lòa khiến mọi người lóa mắt, cướp Trần Khiêm đi.“Cậu Trần, không sao chứ? Chúng tôi đến trễtLúc này, Thiên Long Địa Hổ nói. “Em không sao, may mà hai anh đến kịp!” Trần Khiêm khẽ gật đầu.“Đúng rồi, sao hai anh đến đây? Là chị gái em bảo hai anh đến sao?”Trần Khiêm hỏi.“Vâng, chủ tịch Trần Hiểu biết rằng ngay khi cậu rời khỏi Nam Dương liền sẽ có người vây bắt, nên phái chúng tôi đến đối phó!”“Cậu Trần, sau hôm nay cậu định thế nào?”Thiên Long Địa Hổ tò mò.Hết cách, nếu như được, hai anh em họ tình nguyện luôn ở bên Trần Khiêm, bảo vệ anh.Nhưng lúc này, biết bao nhiêu cặp mắt nhìn chăm chăm vào Trần Khiêm.Quyết không được để cho Mạc Trường Không tìm ra bất cứ sơ hở nào.Có thể giúp một lần, không thể giúp cả đời.“Từ nay về sau em không còn là cậu Trần nữa, hai anh gọi em là Trần Khiêm được rồi. Em cũng không biết sau này sẽ ra sao, nhưng mà em muốn đi đến Tây Nam tìm một người!”Trần Khiêm trầm tư.Xung quanh yên ăng, đột nhiên Trần Khiêm nhớ đến một người.“Được rồi cậu Trần, chúng tôi đưa cậu đi Tây NamThiên Long Địa Hổ đề nghị. “Âm ầm ầm!” Lại là một loạt tiếng động cơ xe.Sau đó, vài chiếc xe việt dã lao thẳng về phía xe của Thiên Long Địa Hổ.Xem Kĩ năng lái xe thì biết họ không phải dạng tầm thường.“Mẹ kiếp!” Thiên Long lo lắng đập mạnh lên tay lái.Lúc này, mấy chiếc xe kia điên cuồng đồng loạt đâm vào xe của Thiên Long.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Một chiếc xe địa hình độ mạnh mẽ từ phía bên kia đường lao tới.Nhắm thẳng chỗ Trần Khiêm bị bao vây.“Păng păằng pằng!”Chiếc xe địa hình lao tới nghiền nát chiếc xe hơi kia, rồi lướt đến bên cạnh Trần Khiêm, một đôi tay vươn ra lôi Trần Khiêm vào trong xe.“Đuổi theo mau, không được để lọt mất cậu ta!”Long Tông Sơn hét lên.Cảnh tượng này đột ngột hệt như tia lửa xẹt lên giữa hai viên đá lửa.Lợi dụng ánh đèn xe sáng lòa khiến mọi người lóa mắt, cướp Trần Khiêm đi.“Cậu Trần, không sao chứ? Chúng tôi đến trễtLúc này, Thiên Long Địa Hổ nói. “Em không sao, may mà hai anh đến kịp!” Trần Khiêm khẽ gật đầu.“Đúng rồi, sao hai anh đến đây? Là chị gái em bảo hai anh đến sao?”Trần Khiêm hỏi.“Vâng, chủ tịch Trần Hiểu biết rằng ngay khi cậu rời khỏi Nam Dương liền sẽ có người vây bắt, nên phái chúng tôi đến đối phó!”“Cậu Trần, sau hôm nay cậu định thế nào?”Thiên Long Địa Hổ tò mò.Hết cách, nếu như được, hai anh em họ tình nguyện luôn ở bên Trần Khiêm, bảo vệ anh.Nhưng lúc này, biết bao nhiêu cặp mắt nhìn chăm chăm vào Trần Khiêm.Quyết không được để cho Mạc Trường Không tìm ra bất cứ sơ hở nào.Có thể giúp một lần, không thể giúp cả đời.“Từ nay về sau em không còn là cậu Trần nữa, hai anh gọi em là Trần Khiêm được rồi. Em cũng không biết sau này sẽ ra sao, nhưng mà em muốn đi đến Tây Nam tìm một người!”Trần Khiêm trầm tư.Xung quanh yên ăng, đột nhiên Trần Khiêm nhớ đến một người.“Được rồi cậu Trần, chúng tôi đưa cậu đi Tây NamThiên Long Địa Hổ đề nghị. “Âm ầm ầm!” Lại là một loạt tiếng động cơ xe.Sau đó, vài chiếc xe việt dã lao thẳng về phía xe của Thiên Long Địa Hổ.Xem Kĩ năng lái xe thì biết họ không phải dạng tầm thường.“Mẹ kiếp!” Thiên Long lo lắng đập mạnh lên tay lái.Lúc này, mấy chiếc xe kia điên cuồng đồng loạt đâm vào xe của Thiên Long.