Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1132: Thả anh ta ra
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Đoàng!”Một tiếng nổ ầm vang dội lên bầu trời.Mùi thuốc súng nồng nặc, xung quanh biến thành một đống đổ nát.Ngọn lửa thắp sáng cả bầu trời đêm. Vài chiếc xe phát nổ khiến đám cháy bùng lên. “Cậu Trần, cậu không sao chứ?”Thiên Long bảo vệ Trần Khiêm lăn xuống con dốc thấp.Lúc nãy xe bị đâm, Thiên Long Địa Hổ ôm Trần Khiêm nhảy xuống.Có thể thấy, nhóm người kia rất hung tợn. “Em không sao!”'Trần Khiêm xoay xoay đầu, thấy trời đất như quay cuồng.“Bọn họ lại đuổi tới rồi!" Địa Hổ la lên.Không ít vệ sĩ mặc đồ đen, tay cầm vũ khí, bắt đầu từ đường lớn tràn xuống con dốc thấp."Còn lại mười sáu người, anh, mỗi người chúng †a giải quyết tám người, cậu Trần, cậu chạy về phía bắc, đến ngọn đồi, tổng giám đốc Lý đợi cậu ở đó, ở đây có chúng tôi lol"Lý Chấn Quốc cũng đến!Trần Khiêm cảm động vô cùng.Đồng thời, anh biết nếu mình ở lại chỉ khiến Thiên Long Địa Hổ vướng víu thêm.Liần không nói nhiều lời, gật đầu rồi chạy về hướng Bắc.Từ khi được bác Tần dạy cách hô hấp căn bản cùng năm chiêu thức kia.Thể chất của Trần Khiêm được cải thiện rất nhiều.Lúc này, Trần Khiêm dốc sức chạy về hướng Bắc.“Sắp đến rồi!”Trần Khiêm căn chặt răng, tự động viên chính mình.Nhưng mà, càng chạy trời càng tối, sắp không nhìn thấy gì trước mắt nữa.Đột nhiên lúc này, Trần Khiêm hãng chân. Ngã chồm tới trước. Cơ thể đập mạnh xuống đất, đau nhừ.Bỗng từng chùm đèn xe sáng lòa từ xung quanh rọi tới.Vài vệ sĩ áo đen đi tới túm lấy Trần Khiêm.Trần Khiêm lâp tức nhìn thấy biển số của những chiếc xe này.Toàn bộ đều là xe của nhà họ Long ở Yên Kinh. ụ“Tiêu rồi, tới số rồiTrần Khiêm nhắm mắt, nghĩ rằng lần này chạy không thoát nữa rồi.“Thả anh ta ra”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Đoàng!”Một tiếng nổ ầm vang dội lên bầu trời.Mùi thuốc súng nồng nặc, xung quanh biến thành một đống đổ nát.Ngọn lửa thắp sáng cả bầu trời đêm. Vài chiếc xe phát nổ khiến đám cháy bùng lên. “Cậu Trần, cậu không sao chứ?”Thiên Long bảo vệ Trần Khiêm lăn xuống con dốc thấp.Lúc nãy xe bị đâm, Thiên Long Địa Hổ ôm Trần Khiêm nhảy xuống.Có thể thấy, nhóm người kia rất hung tợn. “Em không sao!”'Trần Khiêm xoay xoay đầu, thấy trời đất như quay cuồng.“Bọn họ lại đuổi tới rồi!" Địa Hổ la lên.Không ít vệ sĩ mặc đồ đen, tay cầm vũ khí, bắt đầu từ đường lớn tràn xuống con dốc thấp."Còn lại mười sáu người, anh, mỗi người chúng †a giải quyết tám người, cậu Trần, cậu chạy về phía bắc, đến ngọn đồi, tổng giám đốc Lý đợi cậu ở đó, ở đây có chúng tôi lol"Lý Chấn Quốc cũng đến!Trần Khiêm cảm động vô cùng.Đồng thời, anh biết nếu mình ở lại chỉ khiến Thiên Long Địa Hổ vướng víu thêm.Liần không nói nhiều lời, gật đầu rồi chạy về hướng Bắc.Từ khi được bác Tần dạy cách hô hấp căn bản cùng năm chiêu thức kia.Thể chất của Trần Khiêm được cải thiện rất nhiều.Lúc này, Trần Khiêm dốc sức chạy về hướng Bắc.“Sắp đến rồi!”Trần Khiêm căn chặt răng, tự động viên chính mình.Nhưng mà, càng chạy trời càng tối, sắp không nhìn thấy gì trước mắt nữa.Đột nhiên lúc này, Trần Khiêm hãng chân. Ngã chồm tới trước. Cơ thể đập mạnh xuống đất, đau nhừ.Bỗng từng chùm đèn xe sáng lòa từ xung quanh rọi tới.Vài vệ sĩ áo đen đi tới túm lấy Trần Khiêm.Trần Khiêm lâp tức nhìn thấy biển số của những chiếc xe này.Toàn bộ đều là xe của nhà họ Long ở Yên Kinh. ụ“Tiêu rồi, tới số rồiTrần Khiêm nhắm mắt, nghĩ rằng lần này chạy không thoát nữa rồi.“Thả anh ta ra”
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Đoàng!”Một tiếng nổ ầm vang dội lên bầu trời.Mùi thuốc súng nồng nặc, xung quanh biến thành một đống đổ nát.Ngọn lửa thắp sáng cả bầu trời đêm. Vài chiếc xe phát nổ khiến đám cháy bùng lên. “Cậu Trần, cậu không sao chứ?”Thiên Long bảo vệ Trần Khiêm lăn xuống con dốc thấp.Lúc nãy xe bị đâm, Thiên Long Địa Hổ ôm Trần Khiêm nhảy xuống.Có thể thấy, nhóm người kia rất hung tợn. “Em không sao!”'Trần Khiêm xoay xoay đầu, thấy trời đất như quay cuồng.“Bọn họ lại đuổi tới rồi!" Địa Hổ la lên.Không ít vệ sĩ mặc đồ đen, tay cầm vũ khí, bắt đầu từ đường lớn tràn xuống con dốc thấp."Còn lại mười sáu người, anh, mỗi người chúng †a giải quyết tám người, cậu Trần, cậu chạy về phía bắc, đến ngọn đồi, tổng giám đốc Lý đợi cậu ở đó, ở đây có chúng tôi lol"Lý Chấn Quốc cũng đến!Trần Khiêm cảm động vô cùng.Đồng thời, anh biết nếu mình ở lại chỉ khiến Thiên Long Địa Hổ vướng víu thêm.Liần không nói nhiều lời, gật đầu rồi chạy về hướng Bắc.Từ khi được bác Tần dạy cách hô hấp căn bản cùng năm chiêu thức kia.Thể chất của Trần Khiêm được cải thiện rất nhiều.Lúc này, Trần Khiêm dốc sức chạy về hướng Bắc.“Sắp đến rồi!”Trần Khiêm căn chặt răng, tự động viên chính mình.Nhưng mà, càng chạy trời càng tối, sắp không nhìn thấy gì trước mắt nữa.Đột nhiên lúc này, Trần Khiêm hãng chân. Ngã chồm tới trước. Cơ thể đập mạnh xuống đất, đau nhừ.Bỗng từng chùm đèn xe sáng lòa từ xung quanh rọi tới.Vài vệ sĩ áo đen đi tới túm lấy Trần Khiêm.Trần Khiêm lâp tức nhìn thấy biển số của những chiếc xe này.Toàn bộ đều là xe của nhà họ Long ở Yên Kinh. ụ“Tiêu rồi, tới số rồiTrần Khiêm nhắm mắt, nghĩ rằng lần này chạy không thoát nữa rồi.“Thả anh ta ra”