Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1137: Ai muốn làm bạn gái cậu ta đến điểm danh nhanh
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng mà các cô ấy đều là nhân viên trong đội ngũ quản lí, hiển nhiên hùa theo mà khinh thường Trần Khiêm.“Các người đừng coi thường cậu ta nha, các cô biết cậu ta là ai không? Trước đây là cậu Trần, giàu dữ lắm, toàn lái xe sang, loại mà cả đời các người cũng không mua được đói”Tân Noãn cười nói.“Hả? Vậy sao? Là một cậu ấm à?”"Chậc chậc chậc, thật dữ dằn!"“Nhưng mà nhìn không ra đó!”Mấy cô gái cười ồ lên.“Được rồi Trần Khiêm, trông bộ dạng cậu bây giờ chắc là không có bạn gái, để tôi giới thiệu vài cô trong công ty cho cậu làm quen, nói không chừng người ta thích cậu, đồng ý làm bạn gái cậu thì sao?”“Các cô thấy Trần Khiêm thế nào? Ai muốn làm bạn gái cậu ta đến điểm danh nhanh!”“Hi hi, cô đi đi!” Mấy cô gái cười sặc sụa rồi đẩy một cô gái ra. Cô gái đó cuống lên:“Sao các cô không đi! Đáng ghét!”“Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tôi đi đây!”Trần Khiêm cúi đầu quay lưng muốn đi.“Đợi đã, tiền công của cậu còn chưa thanh toán, lúc nãy tôi nghe cậu tranh cãi với quản đốc tiền công chín mươi tệ hay một trăm tệ. Không phải chỉ là mười tệ thôi sao, công ty lớn của chúng tôi đâu có đến mức thiếu cậu mười tệ? Đúng không cậu Lý?”Tân Noãn kiêu kì nói.“Tất nhiên!”“Cho nên, tôi sẽ thanh toán cho cậu! Mấy đứa lấy cho chị ít tiền!”Tân Noãn nháy mắt với mấy cô gái trong bộ phận dự án.Bọn họ vừa nghe đã hiểu ý.Sau đó, không biết tìm đâu ra một bọc lớn tiền năm xu.“Đây là một trăm tệ, chỉ có dư không có thiếu, tiền công của cậu đói!”“Ai dai"Khi đưa tiền cho Trần Khiêm, Tân Noãn vờ trượt tay.Làm tiền xu rơi tung tóe trên nền đất.“Xin lõi nha Trần Khiêm, tôi không cẩn thận, cầm không chắc!”Tân Noãn làm bộ áy náy.“Như vậy đi, cậu nhặt lên rồi đếm lại xeml”Sau đó, Tân Noãn hít sâu một hơi, uống cạn chai nước khoáng trong tay, ném vỏ chai lên ngườiTrần Khiêm, xoay người rời đi.Trần Khiêm cúi xuống, cẩn thận nhặt từng đồng tiền một.Sau đó bỏ cất tiền vào túi, bóng lưng cô đơn chậm rãi quay đi.Đêm càng sâu. Trần Khiêm mua ít đồ ăn. Đi bộ về thôn.Anh dừng lại trước cổng căn nhà nhỏ của bác Tân.Mỗi ngày tan làm, Trần Khiêm sẽ đến xem bác Tân đã về chưa.Nhưng mà lần này, mặt Trần Khiêm thoáng hiện vẻ kinh ngạc.Bởi vì cửa nhà bác Tân đang mở, đèn trong nhà cũng đang sáng...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng mà các cô ấy đều là nhân viên trong đội ngũ quản lí, hiển nhiên hùa theo mà khinh thường Trần Khiêm.“Các người đừng coi thường cậu ta nha, các cô biết cậu ta là ai không? Trước đây là cậu Trần, giàu dữ lắm, toàn lái xe sang, loại mà cả đời các người cũng không mua được đói”Tân Noãn cười nói.“Hả? Vậy sao? Là một cậu ấm à?”"Chậc chậc chậc, thật dữ dằn!"“Nhưng mà nhìn không ra đó!”Mấy cô gái cười ồ lên.“Được rồi Trần Khiêm, trông bộ dạng cậu bây giờ chắc là không có bạn gái, để tôi giới thiệu vài cô trong công ty cho cậu làm quen, nói không chừng người ta thích cậu, đồng ý làm bạn gái cậu thì sao?”“Các cô thấy Trần Khiêm thế nào? Ai muốn làm bạn gái cậu ta đến điểm danh nhanh!”“Hi hi, cô đi đi!” Mấy cô gái cười sặc sụa rồi đẩy một cô gái ra. Cô gái đó cuống lên:“Sao các cô không đi! Đáng ghét!”“Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tôi đi đây!”Trần Khiêm cúi đầu quay lưng muốn đi.“Đợi đã, tiền công của cậu còn chưa thanh toán, lúc nãy tôi nghe cậu tranh cãi với quản đốc tiền công chín mươi tệ hay một trăm tệ. Không phải chỉ là mười tệ thôi sao, công ty lớn của chúng tôi đâu có đến mức thiếu cậu mười tệ? Đúng không cậu Lý?”Tân Noãn kiêu kì nói.“Tất nhiên!”“Cho nên, tôi sẽ thanh toán cho cậu! Mấy đứa lấy cho chị ít tiền!”Tân Noãn nháy mắt với mấy cô gái trong bộ phận dự án.Bọn họ vừa nghe đã hiểu ý.Sau đó, không biết tìm đâu ra một bọc lớn tiền năm xu.“Đây là một trăm tệ, chỉ có dư không có thiếu, tiền công của cậu đói!”“Ai dai"Khi đưa tiền cho Trần Khiêm, Tân Noãn vờ trượt tay.Làm tiền xu rơi tung tóe trên nền đất.“Xin lõi nha Trần Khiêm, tôi không cẩn thận, cầm không chắc!”Tân Noãn làm bộ áy náy.“Như vậy đi, cậu nhặt lên rồi đếm lại xeml”Sau đó, Tân Noãn hít sâu một hơi, uống cạn chai nước khoáng trong tay, ném vỏ chai lên ngườiTrần Khiêm, xoay người rời đi.Trần Khiêm cúi xuống, cẩn thận nhặt từng đồng tiền một.Sau đó bỏ cất tiền vào túi, bóng lưng cô đơn chậm rãi quay đi.Đêm càng sâu. Trần Khiêm mua ít đồ ăn. Đi bộ về thôn.Anh dừng lại trước cổng căn nhà nhỏ của bác Tân.Mỗi ngày tan làm, Trần Khiêm sẽ đến xem bác Tân đã về chưa.Nhưng mà lần này, mặt Trần Khiêm thoáng hiện vẻ kinh ngạc.Bởi vì cửa nhà bác Tân đang mở, đèn trong nhà cũng đang sáng...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng mà các cô ấy đều là nhân viên trong đội ngũ quản lí, hiển nhiên hùa theo mà khinh thường Trần Khiêm.“Các người đừng coi thường cậu ta nha, các cô biết cậu ta là ai không? Trước đây là cậu Trần, giàu dữ lắm, toàn lái xe sang, loại mà cả đời các người cũng không mua được đói”Tân Noãn cười nói.“Hả? Vậy sao? Là một cậu ấm à?”"Chậc chậc chậc, thật dữ dằn!"“Nhưng mà nhìn không ra đó!”Mấy cô gái cười ồ lên.“Được rồi Trần Khiêm, trông bộ dạng cậu bây giờ chắc là không có bạn gái, để tôi giới thiệu vài cô trong công ty cho cậu làm quen, nói không chừng người ta thích cậu, đồng ý làm bạn gái cậu thì sao?”“Các cô thấy Trần Khiêm thế nào? Ai muốn làm bạn gái cậu ta đến điểm danh nhanh!”“Hi hi, cô đi đi!” Mấy cô gái cười sặc sụa rồi đẩy một cô gái ra. Cô gái đó cuống lên:“Sao các cô không đi! Đáng ghét!”“Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tôi đi đây!”Trần Khiêm cúi đầu quay lưng muốn đi.“Đợi đã, tiền công của cậu còn chưa thanh toán, lúc nãy tôi nghe cậu tranh cãi với quản đốc tiền công chín mươi tệ hay một trăm tệ. Không phải chỉ là mười tệ thôi sao, công ty lớn của chúng tôi đâu có đến mức thiếu cậu mười tệ? Đúng không cậu Lý?”Tân Noãn kiêu kì nói.“Tất nhiên!”“Cho nên, tôi sẽ thanh toán cho cậu! Mấy đứa lấy cho chị ít tiền!”Tân Noãn nháy mắt với mấy cô gái trong bộ phận dự án.Bọn họ vừa nghe đã hiểu ý.Sau đó, không biết tìm đâu ra một bọc lớn tiền năm xu.“Đây là một trăm tệ, chỉ có dư không có thiếu, tiền công của cậu đói!”“Ai dai"Khi đưa tiền cho Trần Khiêm, Tân Noãn vờ trượt tay.Làm tiền xu rơi tung tóe trên nền đất.“Xin lõi nha Trần Khiêm, tôi không cẩn thận, cầm không chắc!”Tân Noãn làm bộ áy náy.“Như vậy đi, cậu nhặt lên rồi đếm lại xeml”Sau đó, Tân Noãn hít sâu một hơi, uống cạn chai nước khoáng trong tay, ném vỏ chai lên ngườiTrần Khiêm, xoay người rời đi.Trần Khiêm cúi xuống, cẩn thận nhặt từng đồng tiền một.Sau đó bỏ cất tiền vào túi, bóng lưng cô đơn chậm rãi quay đi.Đêm càng sâu. Trần Khiêm mua ít đồ ăn. Đi bộ về thôn.Anh dừng lại trước cổng căn nhà nhỏ của bác Tân.Mỗi ngày tan làm, Trần Khiêm sẽ đến xem bác Tân đã về chưa.Nhưng mà lần này, mặt Trần Khiêm thoáng hiện vẻ kinh ngạc.Bởi vì cửa nhà bác Tân đang mở, đèn trong nhà cũng đang sáng...