Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1138: Ngày nào tôi cũng đến đây đợi cậu mà không gặp
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc trước Trần Khiêm có đến nhà bác Tân một lần.Nói ra thật xấu hổ, khi đó Trần Khiêm cảm thấy có bác Tần đi theo có chút gò bó.Định để bác Tần ở lại.Nhưng mà Tử Nguyệt cảm thấy để bác Tân một mình tội nghiệp, hơn nữa lúc đó bác Tần cũng tình nguyện đi theo.Cho nên đón bác Tân đến biệt thự ở cùng.Không ngờ, cuối cùng người mà mình có thể trông cậy được cũng chỉ có bác Tần.Chạy vào nhà.Trần Khiêm nhìn thấy một bàn cao lương nĩ vị. "Bác Tân? Bác có nhà không?" Trần Khiêm hỏi. "Ai đó?"Lúc này, một người phụ nữ từ trong nhà bước ra, người đeo tạp đề, tay bưng mâm đồ ăn.Trần Khiêm sửng sốt."Tôi... Tôi tìm bác Tân! Tân Nhất Phàm!"Người phụ nữ cả người đầy dầu mỡ, có chút ghét bỏ nói:"Anh Phàm lên núi rồi! Chưa về! Cậu tìm anh ấy làm gì?”"Có chút chuyện, tôi đợi bác ấy về rồi nói sau, nhà sắp có khách, tôi ra ngoài chờ!"Trần Khiêm nghĩ thầm, chẳng lẽ bác Tân trâu già găm cỏ non, còn cưới vợ. Quả thực lúc bác Tần đi, anh còn gởi cho bác một khoản tiền dưỡng lão.Nhưng mà cũng ngại hỏi, Trần Khiêm đi ra ngoài chờ."Nè cậu đợi chút, cậu tên gì?"Người phụ nữ hình như nhớ ra điều gì, hỏi."Trần Khiêm!"Trần Khiêm đáp."Ai da, Trần Khiêm, là cậu sao, anh Phàm bảo tôi chờ cậu mấy ngày nay! Anh ấy nói cậu sẽ đến tìm, nói tôi đón cậu đến nhà tôi trước, ngày nào tôi cũng đến đây đợi cậu mà không gặp!""Bác Tần đã biết trước là tôi sẽ tới?""Đúng vậy, bảy ngày trước dặn dò tôi sau đó đi lên núi. Anh ấy có nói cậu là một cậu ấm, lúc nãy tôi thấy cậu... Ha hai"Trần Khiêm nhìn quần áo trên người mình, cười khổ.Đồng thời cảm thấy bác Tần hơi kì quái, đến việc mình gặp nạn cũng biết rõ?Nhưng lúc này không phải là lúc để so đo.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc trước Trần Khiêm có đến nhà bác Tân một lần.Nói ra thật xấu hổ, khi đó Trần Khiêm cảm thấy có bác Tần đi theo có chút gò bó.Định để bác Tần ở lại.Nhưng mà Tử Nguyệt cảm thấy để bác Tân một mình tội nghiệp, hơn nữa lúc đó bác Tần cũng tình nguyện đi theo.Cho nên đón bác Tân đến biệt thự ở cùng.Không ngờ, cuối cùng người mà mình có thể trông cậy được cũng chỉ có bác Tần.Chạy vào nhà.Trần Khiêm nhìn thấy một bàn cao lương nĩ vị. "Bác Tân? Bác có nhà không?" Trần Khiêm hỏi. "Ai đó?"Lúc này, một người phụ nữ từ trong nhà bước ra, người đeo tạp đề, tay bưng mâm đồ ăn.Trần Khiêm sửng sốt."Tôi... Tôi tìm bác Tân! Tân Nhất Phàm!"Người phụ nữ cả người đầy dầu mỡ, có chút ghét bỏ nói:"Anh Phàm lên núi rồi! Chưa về! Cậu tìm anh ấy làm gì?”"Có chút chuyện, tôi đợi bác ấy về rồi nói sau, nhà sắp có khách, tôi ra ngoài chờ!"Trần Khiêm nghĩ thầm, chẳng lẽ bác Tân trâu già găm cỏ non, còn cưới vợ. Quả thực lúc bác Tần đi, anh còn gởi cho bác một khoản tiền dưỡng lão.Nhưng mà cũng ngại hỏi, Trần Khiêm đi ra ngoài chờ."Nè cậu đợi chút, cậu tên gì?"Người phụ nữ hình như nhớ ra điều gì, hỏi."Trần Khiêm!"Trần Khiêm đáp."Ai da, Trần Khiêm, là cậu sao, anh Phàm bảo tôi chờ cậu mấy ngày nay! Anh ấy nói cậu sẽ đến tìm, nói tôi đón cậu đến nhà tôi trước, ngày nào tôi cũng đến đây đợi cậu mà không gặp!""Bác Tần đã biết trước là tôi sẽ tới?""Đúng vậy, bảy ngày trước dặn dò tôi sau đó đi lên núi. Anh ấy có nói cậu là một cậu ấm, lúc nãy tôi thấy cậu... Ha hai"Trần Khiêm nhìn quần áo trên người mình, cười khổ.Đồng thời cảm thấy bác Tần hơi kì quái, đến việc mình gặp nạn cũng biết rõ?Nhưng lúc này không phải là lúc để so đo.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc trước Trần Khiêm có đến nhà bác Tân một lần.Nói ra thật xấu hổ, khi đó Trần Khiêm cảm thấy có bác Tần đi theo có chút gò bó.Định để bác Tần ở lại.Nhưng mà Tử Nguyệt cảm thấy để bác Tân một mình tội nghiệp, hơn nữa lúc đó bác Tần cũng tình nguyện đi theo.Cho nên đón bác Tân đến biệt thự ở cùng.Không ngờ, cuối cùng người mà mình có thể trông cậy được cũng chỉ có bác Tần.Chạy vào nhà.Trần Khiêm nhìn thấy một bàn cao lương nĩ vị. "Bác Tân? Bác có nhà không?" Trần Khiêm hỏi. "Ai đó?"Lúc này, một người phụ nữ từ trong nhà bước ra, người đeo tạp đề, tay bưng mâm đồ ăn.Trần Khiêm sửng sốt."Tôi... Tôi tìm bác Tân! Tân Nhất Phàm!"Người phụ nữ cả người đầy dầu mỡ, có chút ghét bỏ nói:"Anh Phàm lên núi rồi! Chưa về! Cậu tìm anh ấy làm gì?”"Có chút chuyện, tôi đợi bác ấy về rồi nói sau, nhà sắp có khách, tôi ra ngoài chờ!"Trần Khiêm nghĩ thầm, chẳng lẽ bác Tân trâu già găm cỏ non, còn cưới vợ. Quả thực lúc bác Tần đi, anh còn gởi cho bác một khoản tiền dưỡng lão.Nhưng mà cũng ngại hỏi, Trần Khiêm đi ra ngoài chờ."Nè cậu đợi chút, cậu tên gì?"Người phụ nữ hình như nhớ ra điều gì, hỏi."Trần Khiêm!"Trần Khiêm đáp."Ai da, Trần Khiêm, là cậu sao, anh Phàm bảo tôi chờ cậu mấy ngày nay! Anh ấy nói cậu sẽ đến tìm, nói tôi đón cậu đến nhà tôi trước, ngày nào tôi cũng đến đây đợi cậu mà không gặp!""Bác Tần đã biết trước là tôi sẽ tới?""Đúng vậy, bảy ngày trước dặn dò tôi sau đó đi lên núi. Anh ấy có nói cậu là một cậu ấm, lúc nãy tôi thấy cậu... Ha hai"Trần Khiêm nhìn quần áo trên người mình, cười khổ.Đồng thời cảm thấy bác Tần hơi kì quái, đến việc mình gặp nạn cũng biết rõ?Nhưng lúc này không phải là lúc để so đo.