Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1161: Đại sư huynh
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhân viên vừa nhìn tình huống này, vội vàng chạy ra sau nhà."Tiểu Khiêm, không khám nữa, chúng ta đi thôi, chúng ta không đắc tội bọn họ được đâu!"Mẹ Hân Nhiên sợ hãi vội khuyên. Cùng lúc đó. Bên trong nhà chính.Trong một căn phòng đốt lư hương mịt mờ khói tỏa.Sau khi tiễn bước một người khách.Một người đàn ông trung niên tuổi quá năm mươi đang dùng khăn lau bàn tay của mình."Sư phụ, sư phụ, không xong rồi, bên ngoài sắp đánh nhau!""Hả? Chuyện gì xảy ra? Dám gây sự ở chỗ này, đuổi hết ra ngoài cho tai"Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói."Không đâu, con đặc biệt chú ý đến một phe, bọn họ họ Ngụy, vung tay rất hào phóng, trả năm triệu tiền phí đăng kí!""Họ Ngụy?”Người đàn ông trung niên này chính là Tả Trung Đào.Lúc này ông ta vừa nghe thấy vung tay hào phóng lại thấy người này họ Ngụy.Đã hiểu rõ vài phần.Sắc mặt lập tức lộ ra một chút cẩn thận dè dặt."Ha ha, vậy ta phải đi ra đó, là kẻ nào không có mắt chọc phải nhà họ Ngụy bọn họ?”Tả Trung Đào lau mặt một cái rồi nói."Không biết, là một tên nhãi rách nát còn chưa dứt sữa, một đồng tiền phí đăng kí cũng không trả nổi, đuổi còn không chịu đi, còn dõng dạc đòi thầy ra gặp anh ta, hình như anh ta xưng mình họ Trần!""Cái gì? Họ Trần! Thật là một chàng trai sao?"Một tiếng bộp vang lên.Tả Trung Đào ném khăn sang một bên vộiNhân viên hoảng sợ nói."Chẳng lẽ là cậu ấy?"Khuôn mặt Tả Trung Đào đầy căng thẳng. Sau đó kích động chạy thẳng ra ngoài."Xong rồi xong rồi, cuối cùng anh ta cũng đùa quá trớn rồi, lần này không những đắc tội thầy Tả người giàu đến vậy nữa, hừ, xem xem anh ta sẽ chết như thế nào!"Lưu Mặc cười nhạt."Đúng đó, sợ rằng sau đó chúng ta sẽ không còn được gặp lại Mã Hân Nhiên ở Tây Nam này rồi!"Đoàn Đoàn cũng cười nhạt."Thầy Tải""Thầy Tả!"Lúc này, các thương nhân giàu có trong sảnh lớn đều đồng thanh la lên.Hóa ra là do Tả Trung Đào đi ra. Tả Trung Đào nhìn không chớp mắt liền nhanh chân đi thẳng tới chỗ của mấy người chàng trai Thanh Thư kia, sắc mặt kích động."Trời ạ, rốt cuộc bọn họ thuộc gia tộc nào mà có thể khiến cho thầy Tả vội vã như vậy?""Đúng vậy? Thật là kỳ lại"Mọi người vô cùng hoài nghi.Chỉ là khiến mọi người càng bất ngờ là thầy Tả lại đi ngang qua ba người Thanh Thư, mà đi tới trước mặt chàng trai kia.Chuyện kế tiếp càng khiến mọi người khiếp sợ, miệng há đến nỗi có thể nhét vào một quả trứng gà.Chỉ thấy thầy Tả đứng trước tên nhãi nghèo. kia cúi người thật thấp vái chào cậu †a:"Trung Đào ra mắt đại sư huynh!"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhân viên vừa nhìn tình huống này, vội vàng chạy ra sau nhà."Tiểu Khiêm, không khám nữa, chúng ta đi thôi, chúng ta không đắc tội bọn họ được đâu!"Mẹ Hân Nhiên sợ hãi vội khuyên. Cùng lúc đó. Bên trong nhà chính.Trong một căn phòng đốt lư hương mịt mờ khói tỏa.Sau khi tiễn bước một người khách.Một người đàn ông trung niên tuổi quá năm mươi đang dùng khăn lau bàn tay của mình."Sư phụ, sư phụ, không xong rồi, bên ngoài sắp đánh nhau!""Hả? Chuyện gì xảy ra? Dám gây sự ở chỗ này, đuổi hết ra ngoài cho tai"Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói."Không đâu, con đặc biệt chú ý đến một phe, bọn họ họ Ngụy, vung tay rất hào phóng, trả năm triệu tiền phí đăng kí!""Họ Ngụy?”Người đàn ông trung niên này chính là Tả Trung Đào.Lúc này ông ta vừa nghe thấy vung tay hào phóng lại thấy người này họ Ngụy.Đã hiểu rõ vài phần.Sắc mặt lập tức lộ ra một chút cẩn thận dè dặt."Ha ha, vậy ta phải đi ra đó, là kẻ nào không có mắt chọc phải nhà họ Ngụy bọn họ?”Tả Trung Đào lau mặt một cái rồi nói."Không biết, là một tên nhãi rách nát còn chưa dứt sữa, một đồng tiền phí đăng kí cũng không trả nổi, đuổi còn không chịu đi, còn dõng dạc đòi thầy ra gặp anh ta, hình như anh ta xưng mình họ Trần!""Cái gì? Họ Trần! Thật là một chàng trai sao?"Một tiếng bộp vang lên.Tả Trung Đào ném khăn sang một bên vộiNhân viên hoảng sợ nói."Chẳng lẽ là cậu ấy?"Khuôn mặt Tả Trung Đào đầy căng thẳng. Sau đó kích động chạy thẳng ra ngoài."Xong rồi xong rồi, cuối cùng anh ta cũng đùa quá trớn rồi, lần này không những đắc tội thầy Tả người giàu đến vậy nữa, hừ, xem xem anh ta sẽ chết như thế nào!"Lưu Mặc cười nhạt."Đúng đó, sợ rằng sau đó chúng ta sẽ không còn được gặp lại Mã Hân Nhiên ở Tây Nam này rồi!"Đoàn Đoàn cũng cười nhạt."Thầy Tải""Thầy Tả!"Lúc này, các thương nhân giàu có trong sảnh lớn đều đồng thanh la lên.Hóa ra là do Tả Trung Đào đi ra. Tả Trung Đào nhìn không chớp mắt liền nhanh chân đi thẳng tới chỗ của mấy người chàng trai Thanh Thư kia, sắc mặt kích động."Trời ạ, rốt cuộc bọn họ thuộc gia tộc nào mà có thể khiến cho thầy Tả vội vã như vậy?""Đúng vậy? Thật là kỳ lại"Mọi người vô cùng hoài nghi.Chỉ là khiến mọi người càng bất ngờ là thầy Tả lại đi ngang qua ba người Thanh Thư, mà đi tới trước mặt chàng trai kia.Chuyện kế tiếp càng khiến mọi người khiếp sợ, miệng há đến nỗi có thể nhét vào một quả trứng gà.Chỉ thấy thầy Tả đứng trước tên nhãi nghèo. kia cúi người thật thấp vái chào cậu †a:"Trung Đào ra mắt đại sư huynh!"
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhân viên vừa nhìn tình huống này, vội vàng chạy ra sau nhà."Tiểu Khiêm, không khám nữa, chúng ta đi thôi, chúng ta không đắc tội bọn họ được đâu!"Mẹ Hân Nhiên sợ hãi vội khuyên. Cùng lúc đó. Bên trong nhà chính.Trong một căn phòng đốt lư hương mịt mờ khói tỏa.Sau khi tiễn bước một người khách.Một người đàn ông trung niên tuổi quá năm mươi đang dùng khăn lau bàn tay của mình."Sư phụ, sư phụ, không xong rồi, bên ngoài sắp đánh nhau!""Hả? Chuyện gì xảy ra? Dám gây sự ở chỗ này, đuổi hết ra ngoài cho tai"Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói."Không đâu, con đặc biệt chú ý đến một phe, bọn họ họ Ngụy, vung tay rất hào phóng, trả năm triệu tiền phí đăng kí!""Họ Ngụy?”Người đàn ông trung niên này chính là Tả Trung Đào.Lúc này ông ta vừa nghe thấy vung tay hào phóng lại thấy người này họ Ngụy.Đã hiểu rõ vài phần.Sắc mặt lập tức lộ ra một chút cẩn thận dè dặt."Ha ha, vậy ta phải đi ra đó, là kẻ nào không có mắt chọc phải nhà họ Ngụy bọn họ?”Tả Trung Đào lau mặt một cái rồi nói."Không biết, là một tên nhãi rách nát còn chưa dứt sữa, một đồng tiền phí đăng kí cũng không trả nổi, đuổi còn không chịu đi, còn dõng dạc đòi thầy ra gặp anh ta, hình như anh ta xưng mình họ Trần!""Cái gì? Họ Trần! Thật là một chàng trai sao?"Một tiếng bộp vang lên.Tả Trung Đào ném khăn sang một bên vộiNhân viên hoảng sợ nói."Chẳng lẽ là cậu ấy?"Khuôn mặt Tả Trung Đào đầy căng thẳng. Sau đó kích động chạy thẳng ra ngoài."Xong rồi xong rồi, cuối cùng anh ta cũng đùa quá trớn rồi, lần này không những đắc tội thầy Tả người giàu đến vậy nữa, hừ, xem xem anh ta sẽ chết như thế nào!"Lưu Mặc cười nhạt."Đúng đó, sợ rằng sau đó chúng ta sẽ không còn được gặp lại Mã Hân Nhiên ở Tây Nam này rồi!"Đoàn Đoàn cũng cười nhạt."Thầy Tải""Thầy Tả!"Lúc này, các thương nhân giàu có trong sảnh lớn đều đồng thanh la lên.Hóa ra là do Tả Trung Đào đi ra. Tả Trung Đào nhìn không chớp mắt liền nhanh chân đi thẳng tới chỗ của mấy người chàng trai Thanh Thư kia, sắc mặt kích động."Trời ạ, rốt cuộc bọn họ thuộc gia tộc nào mà có thể khiến cho thầy Tả vội vã như vậy?""Đúng vậy? Thật là kỳ lại"Mọi người vô cùng hoài nghi.Chỉ là khiến mọi người càng bất ngờ là thầy Tả lại đi ngang qua ba người Thanh Thư, mà đi tới trước mặt chàng trai kia.Chuyện kế tiếp càng khiến mọi người khiếp sợ, miệng há đến nỗi có thể nhét vào một quả trứng gà.Chỉ thấy thầy Tả đứng trước tên nhãi nghèo. kia cúi người thật thấp vái chào cậu †a:"Trung Đào ra mắt đại sư huynh!"