Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1162: Mượn chỗ của ông dùng một chút
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Đại sư huynh?"Mọi người ở đây nghe xong lời ấy thì đều há hốc miệng bất ngờ.Đường đường là đại sư Tả Trung Đào thế mà lại gọi chàng trai này là đại sư huynh sao?Người của nhà họ Lưu càng kinh ngạc tợn.Ngay cả Mã Hân Nhiên cũng vô cùng bất ngờ."Ừ, hôm nay tới cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn mượn chỗ của ông dùng một chút!"Trần Khiêm thưa cũng không phải, không thưa cũng không phải, chỉ đành bất đắc dĩ nói."Dạ dạ dạ, đại sư huynh xin cứ tự nhiên!" Nét mặt Tả Trung Đào đầy cung kính nói. Truyện Khoa HuyễnMấy người nhà họ Ngụy đứng ở một bên nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.Chàng trai này, đích thực không đơn giản.Sau nửa giờ.Ở ngoài cửa một gian phòng cho khách. Mã Hân Nhiên sốt ruột đi qua đi lại. Trên đầu mồ hôi chảy ròng.Vẫn luôn đứng ngoài đợi cùng Mã Hân Nhiên còn có bốn người nhà họ Ngụy."Hừ, dù sao con cũng không tin cái tên nhãi nhép đấy còn biết chữa bệnh!"Ngụy Thanh Thư ôm tay, bướng bỉnh nói.Đúng mà, hai người đều đồng trang đồng lứa, cậu ta đầu tiên thì bị Trần Khiêm làm nhục, bây giờ lại phát hiện Trần Khiêm còn có tài năng khác nữa.Quả thực là sỉ nhục Ngụy Thanh Thư đến tận cùng, cũng nghiêm trọng làm tổn hại đến lòng tự trọng của mọt kẻ ngông nghênh như cậu ta."Câm miệng!"Ông cụ Ngụy lạnh giọng nạt nộ.Lúc nãy chàng trai trẻ kia nói rằng bệnh của mình ngay cả thầy Tả cũng không thể trị dứt điểm, vốn là ông cụ Ngụy còn không tin, chỉ cho rằng Trần Khiêm không có giáo dục.Thế nhưng, ngay cả thầy Tả cùng gọi Trần Khiêm là đại sư huynh, lúc này Ngụy Phó mới thật sự biết sợ.Liền cũng kính mà đứng chờ ở ngoài cửa.Đúng lúc này, cửa phòng mở ra."Tiểu Khiêm, mẹ tôi sao rồi?"Trần Khiêm vừa ra tới, Mã Hân Nhiên vội vàng tiến lên sốt sắng truy hỏi."Đã không đáng lo nữa, dùng thuốc đã kê trong vòng ba tháng, có thể hoàn toàn khỏi hẳn."Trần Khiêm cười nói."Ôi! Tiểu Khiêm, từ lúc nào thì cậu học được cách khám bệnh vậy?”Hân Nhiên nghe thấy, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.Đồng thời cảm thấy Trần Khiêm của bây giờ thực sự quá xa lạ."Nói ra thì dài lắm, sau đó có cơ hội tôi sẽ từ từ kể với cậu, cậu trước vào thăm cô đi!" Trần Khiêm nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Đại sư huynh?"Mọi người ở đây nghe xong lời ấy thì đều há hốc miệng bất ngờ.Đường đường là đại sư Tả Trung Đào thế mà lại gọi chàng trai này là đại sư huynh sao?Người của nhà họ Lưu càng kinh ngạc tợn.Ngay cả Mã Hân Nhiên cũng vô cùng bất ngờ."Ừ, hôm nay tới cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn mượn chỗ của ông dùng một chút!"Trần Khiêm thưa cũng không phải, không thưa cũng không phải, chỉ đành bất đắc dĩ nói."Dạ dạ dạ, đại sư huynh xin cứ tự nhiên!" Nét mặt Tả Trung Đào đầy cung kính nói. Truyện Khoa HuyễnMấy người nhà họ Ngụy đứng ở một bên nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.Chàng trai này, đích thực không đơn giản.Sau nửa giờ.Ở ngoài cửa một gian phòng cho khách. Mã Hân Nhiên sốt ruột đi qua đi lại. Trên đầu mồ hôi chảy ròng.Vẫn luôn đứng ngoài đợi cùng Mã Hân Nhiên còn có bốn người nhà họ Ngụy."Hừ, dù sao con cũng không tin cái tên nhãi nhép đấy còn biết chữa bệnh!"Ngụy Thanh Thư ôm tay, bướng bỉnh nói.Đúng mà, hai người đều đồng trang đồng lứa, cậu ta đầu tiên thì bị Trần Khiêm làm nhục, bây giờ lại phát hiện Trần Khiêm còn có tài năng khác nữa.Quả thực là sỉ nhục Ngụy Thanh Thư đến tận cùng, cũng nghiêm trọng làm tổn hại đến lòng tự trọng của mọt kẻ ngông nghênh như cậu ta."Câm miệng!"Ông cụ Ngụy lạnh giọng nạt nộ.Lúc nãy chàng trai trẻ kia nói rằng bệnh của mình ngay cả thầy Tả cũng không thể trị dứt điểm, vốn là ông cụ Ngụy còn không tin, chỉ cho rằng Trần Khiêm không có giáo dục.Thế nhưng, ngay cả thầy Tả cùng gọi Trần Khiêm là đại sư huynh, lúc này Ngụy Phó mới thật sự biết sợ.Liền cũng kính mà đứng chờ ở ngoài cửa.Đúng lúc này, cửa phòng mở ra."Tiểu Khiêm, mẹ tôi sao rồi?"Trần Khiêm vừa ra tới, Mã Hân Nhiên vội vàng tiến lên sốt sắng truy hỏi."Đã không đáng lo nữa, dùng thuốc đã kê trong vòng ba tháng, có thể hoàn toàn khỏi hẳn."Trần Khiêm cười nói."Ôi! Tiểu Khiêm, từ lúc nào thì cậu học được cách khám bệnh vậy?”Hân Nhiên nghe thấy, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.Đồng thời cảm thấy Trần Khiêm của bây giờ thực sự quá xa lạ."Nói ra thì dài lắm, sau đó có cơ hội tôi sẽ từ từ kể với cậu, cậu trước vào thăm cô đi!" Trần Khiêm nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Đại sư huynh?"Mọi người ở đây nghe xong lời ấy thì đều há hốc miệng bất ngờ.Đường đường là đại sư Tả Trung Đào thế mà lại gọi chàng trai này là đại sư huynh sao?Người của nhà họ Lưu càng kinh ngạc tợn.Ngay cả Mã Hân Nhiên cũng vô cùng bất ngờ."Ừ, hôm nay tới cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn mượn chỗ của ông dùng một chút!"Trần Khiêm thưa cũng không phải, không thưa cũng không phải, chỉ đành bất đắc dĩ nói."Dạ dạ dạ, đại sư huynh xin cứ tự nhiên!" Nét mặt Tả Trung Đào đầy cung kính nói. Truyện Khoa HuyễnMấy người nhà họ Ngụy đứng ở một bên nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.Chàng trai này, đích thực không đơn giản.Sau nửa giờ.Ở ngoài cửa một gian phòng cho khách. Mã Hân Nhiên sốt ruột đi qua đi lại. Trên đầu mồ hôi chảy ròng.Vẫn luôn đứng ngoài đợi cùng Mã Hân Nhiên còn có bốn người nhà họ Ngụy."Hừ, dù sao con cũng không tin cái tên nhãi nhép đấy còn biết chữa bệnh!"Ngụy Thanh Thư ôm tay, bướng bỉnh nói.Đúng mà, hai người đều đồng trang đồng lứa, cậu ta đầu tiên thì bị Trần Khiêm làm nhục, bây giờ lại phát hiện Trần Khiêm còn có tài năng khác nữa.Quả thực là sỉ nhục Ngụy Thanh Thư đến tận cùng, cũng nghiêm trọng làm tổn hại đến lòng tự trọng của mọt kẻ ngông nghênh như cậu ta."Câm miệng!"Ông cụ Ngụy lạnh giọng nạt nộ.Lúc nãy chàng trai trẻ kia nói rằng bệnh của mình ngay cả thầy Tả cũng không thể trị dứt điểm, vốn là ông cụ Ngụy còn không tin, chỉ cho rằng Trần Khiêm không có giáo dục.Thế nhưng, ngay cả thầy Tả cùng gọi Trần Khiêm là đại sư huynh, lúc này Ngụy Phó mới thật sự biết sợ.Liền cũng kính mà đứng chờ ở ngoài cửa.Đúng lúc này, cửa phòng mở ra."Tiểu Khiêm, mẹ tôi sao rồi?"Trần Khiêm vừa ra tới, Mã Hân Nhiên vội vàng tiến lên sốt sắng truy hỏi."Đã không đáng lo nữa, dùng thuốc đã kê trong vòng ba tháng, có thể hoàn toàn khỏi hẳn."Trần Khiêm cười nói."Ôi! Tiểu Khiêm, từ lúc nào thì cậu học được cách khám bệnh vậy?”Hân Nhiên nghe thấy, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.Đồng thời cảm thấy Trần Khiêm của bây giờ thực sự quá xa lạ."Nói ra thì dài lắm, sau đó có cơ hội tôi sẽ từ từ kể với cậu, cậu trước vào thăm cô đi!" Trần Khiêm nói.