Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1163: Tôi cũng đâu phải là bác sĩ
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này Tả Trung Đào cầm theo túi đựng kim châm cứu đi theo sau lưng Trần Khiêm.Hiển nhiên, lần này trị liệu, người chữa chính là Trần Khiêm, Tả Trung Đào chỉ đứng bên cạnh hỗ trợ."Đại sư huynh, mời!"Tả Trung Đào cung kính nói.Trần Khiêm liếc nhìn ông ta, thật là có hơi bất đắc dĩ.Nói ra thì trước đây anh cũng không quen biết Tả Trung Đào.Phải nhắc đến năm tháng trước. Anh đi theo bác Tần học nghề, tất cả y thuật, võ công của ông ấy đều truyền thụ cho Trần Khiêm.Ông ấy còn đưa cho Trần Khiêm một quyển sách dặn anh phải ghi nhớ thật kĩ.Năng lực học tập xuất sắc vượt trội, thế nên trong khoảng thời gian ngắn hiểu rõ một quyển sách không phải là chuyện khó với Trần Khiêm.Chỉ mới một tháng thôi, tuy rằng Trần Khiêm đã thuộc nằm lòng nội dung của quyển sách y kia, thế nhưng kiến thức cơ bản lại rất kém cỏi.Cũng chính là khi đó, Tả Trung Đào đến tìm bác Tần.Hình như trước đây bác Tần và Tả Trung Đào có chút duyên bèo nước nên đã từng dạy ông ta một ít tri thức y học.Lần này, hiển nhiên Tả Trung Đào đến vì muốn học sâu thêm.Ông ta cũng thật là có nghị lực, quỳ gối trước cửa nhà bác Tần suốt một ngày một đêm.Sau lại vì bác Tân không đành lòng, liền dặn Trần Khiêm dạy cho ông ta một ít nội dung trên cuốn sách y kia.Cùng lúc đó cũng là mong muốn để Trần Khiêm rèn luyện thêm về kiến thức cơ bản, từ đó hoàn toàn nắm chắc kiến thức trong cuốn sách y.Cho nên anh đã ở chung với Tả Trung Đào gần một tháng ròng.Bác Tần vẫn chưa nhận Tả Trung Đào làm đồ đệ.Thế nhưng Tả Trung Đào vẫn một mực gọi Trần Khiêm là đại sư huynh.Điều này khiến cho Trần Khiêm cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ."Cậu Trần, thầy Tả, hai vị đã vất vả rš Ngụy Phó lúc này cúi đầu vái một cái nói."Ha ha, ông cụ nhà họ Ngụy à, lời nói vừa rồi của đại sư huynh ông cũng nghe thấy rất rõ, bệnh của ông tôi cũng đã khám qua rồi, tôi thật sự là bất lực!"Tả Trung Đào xấu hổ nói."Dạ dạ dạ, tôi đã nghe rõ, thế nhưng mà, nếu cậu Trần chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra bệnh của lão đây, tôi nghĩ cậu Trần chắc chắn sẽ có cách chữa trịt"Ngụy Phó khẽ cười nói."Tôi cũng đâu phải là bác sĩ, làm sao có thể tùy tiện khám bệnh cho người khác được!"Bây giờ Trần Khiêm vẫn chưa hoàn toàn thoát ly khỏi mối nguy hiểm bên ngoài, bởi vậy anhkhông muốn quá phô trường.Càng không ngờ Ngụy Phó lại vẫn đuổi theo anh vào đến tận đây."Này này này, cho anh mặt mũi thì mới gọi anh là cậu Trần, ông nội tôi chưa từng phải xuống nước cầu cạnh ai, anh tự xem mình là cái thá gì, cũng không tiểu một bãi soi lại xem mình là ai!"Ngụy Thanh Thư quát lên.Trần Khiêm cau mày liếc nhìn cậu ta một cái."Thanh Thư, không được vô lễ!"Ngụy Phó răn dạy."Cậu Trần, thật ngại quá, nếu như đứa cháu trai của lão hôm nay có chỗ nào làm phật ý cậu, tôi xin được nhận lỗi trước cậu!"Ngụy Phó dứt lời, liền cúi gập lưng xuống.Cả cô gái lạnh lùng và Ngụy Thanh Thư đều không ngờ ông nội mình hành động thế này.Thế nhưng bị Trần Khiêm kịp thời ngăn cản."Bỏ đi ông cụ Ngụy, nếu đã quen biết thì coi như là có duyên phận, bệnh của ông tôi sẽ thử khám xem saol"Trần Khiêm nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này Tả Trung Đào cầm theo túi đựng kim châm cứu đi theo sau lưng Trần Khiêm.Hiển nhiên, lần này trị liệu, người chữa chính là Trần Khiêm, Tả Trung Đào chỉ đứng bên cạnh hỗ trợ."Đại sư huynh, mời!"Tả Trung Đào cung kính nói.Trần Khiêm liếc nhìn ông ta, thật là có hơi bất đắc dĩ.Nói ra thì trước đây anh cũng không quen biết Tả Trung Đào.Phải nhắc đến năm tháng trước. Anh đi theo bác Tần học nghề, tất cả y thuật, võ công của ông ấy đều truyền thụ cho Trần Khiêm.Ông ấy còn đưa cho Trần Khiêm một quyển sách dặn anh phải ghi nhớ thật kĩ.Năng lực học tập xuất sắc vượt trội, thế nên trong khoảng thời gian ngắn hiểu rõ một quyển sách không phải là chuyện khó với Trần Khiêm.Chỉ mới một tháng thôi, tuy rằng Trần Khiêm đã thuộc nằm lòng nội dung của quyển sách y kia, thế nhưng kiến thức cơ bản lại rất kém cỏi.Cũng chính là khi đó, Tả Trung Đào đến tìm bác Tần.Hình như trước đây bác Tần và Tả Trung Đào có chút duyên bèo nước nên đã từng dạy ông ta một ít tri thức y học.Lần này, hiển nhiên Tả Trung Đào đến vì muốn học sâu thêm.Ông ta cũng thật là có nghị lực, quỳ gối trước cửa nhà bác Tần suốt một ngày một đêm.Sau lại vì bác Tân không đành lòng, liền dặn Trần Khiêm dạy cho ông ta một ít nội dung trên cuốn sách y kia.Cùng lúc đó cũng là mong muốn để Trần Khiêm rèn luyện thêm về kiến thức cơ bản, từ đó hoàn toàn nắm chắc kiến thức trong cuốn sách y.Cho nên anh đã ở chung với Tả Trung Đào gần một tháng ròng.Bác Tần vẫn chưa nhận Tả Trung Đào làm đồ đệ.Thế nhưng Tả Trung Đào vẫn một mực gọi Trần Khiêm là đại sư huynh.Điều này khiến cho Trần Khiêm cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ."Cậu Trần, thầy Tả, hai vị đã vất vả rš Ngụy Phó lúc này cúi đầu vái một cái nói."Ha ha, ông cụ nhà họ Ngụy à, lời nói vừa rồi của đại sư huynh ông cũng nghe thấy rất rõ, bệnh của ông tôi cũng đã khám qua rồi, tôi thật sự là bất lực!"Tả Trung Đào xấu hổ nói."Dạ dạ dạ, tôi đã nghe rõ, thế nhưng mà, nếu cậu Trần chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra bệnh của lão đây, tôi nghĩ cậu Trần chắc chắn sẽ có cách chữa trịt"Ngụy Phó khẽ cười nói."Tôi cũng đâu phải là bác sĩ, làm sao có thể tùy tiện khám bệnh cho người khác được!"Bây giờ Trần Khiêm vẫn chưa hoàn toàn thoát ly khỏi mối nguy hiểm bên ngoài, bởi vậy anhkhông muốn quá phô trường.Càng không ngờ Ngụy Phó lại vẫn đuổi theo anh vào đến tận đây."Này này này, cho anh mặt mũi thì mới gọi anh là cậu Trần, ông nội tôi chưa từng phải xuống nước cầu cạnh ai, anh tự xem mình là cái thá gì, cũng không tiểu một bãi soi lại xem mình là ai!"Ngụy Thanh Thư quát lên.Trần Khiêm cau mày liếc nhìn cậu ta một cái."Thanh Thư, không được vô lễ!"Ngụy Phó răn dạy."Cậu Trần, thật ngại quá, nếu như đứa cháu trai của lão hôm nay có chỗ nào làm phật ý cậu, tôi xin được nhận lỗi trước cậu!"Ngụy Phó dứt lời, liền cúi gập lưng xuống.Cả cô gái lạnh lùng và Ngụy Thanh Thư đều không ngờ ông nội mình hành động thế này.Thế nhưng bị Trần Khiêm kịp thời ngăn cản."Bỏ đi ông cụ Ngụy, nếu đã quen biết thì coi như là có duyên phận, bệnh của ông tôi sẽ thử khám xem saol"Trần Khiêm nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lúc này Tả Trung Đào cầm theo túi đựng kim châm cứu đi theo sau lưng Trần Khiêm.Hiển nhiên, lần này trị liệu, người chữa chính là Trần Khiêm, Tả Trung Đào chỉ đứng bên cạnh hỗ trợ."Đại sư huynh, mời!"Tả Trung Đào cung kính nói.Trần Khiêm liếc nhìn ông ta, thật là có hơi bất đắc dĩ.Nói ra thì trước đây anh cũng không quen biết Tả Trung Đào.Phải nhắc đến năm tháng trước. Anh đi theo bác Tần học nghề, tất cả y thuật, võ công của ông ấy đều truyền thụ cho Trần Khiêm.Ông ấy còn đưa cho Trần Khiêm một quyển sách dặn anh phải ghi nhớ thật kĩ.Năng lực học tập xuất sắc vượt trội, thế nên trong khoảng thời gian ngắn hiểu rõ một quyển sách không phải là chuyện khó với Trần Khiêm.Chỉ mới một tháng thôi, tuy rằng Trần Khiêm đã thuộc nằm lòng nội dung của quyển sách y kia, thế nhưng kiến thức cơ bản lại rất kém cỏi.Cũng chính là khi đó, Tả Trung Đào đến tìm bác Tần.Hình như trước đây bác Tần và Tả Trung Đào có chút duyên bèo nước nên đã từng dạy ông ta một ít tri thức y học.Lần này, hiển nhiên Tả Trung Đào đến vì muốn học sâu thêm.Ông ta cũng thật là có nghị lực, quỳ gối trước cửa nhà bác Tần suốt một ngày một đêm.Sau lại vì bác Tân không đành lòng, liền dặn Trần Khiêm dạy cho ông ta một ít nội dung trên cuốn sách y kia.Cùng lúc đó cũng là mong muốn để Trần Khiêm rèn luyện thêm về kiến thức cơ bản, từ đó hoàn toàn nắm chắc kiến thức trong cuốn sách y.Cho nên anh đã ở chung với Tả Trung Đào gần một tháng ròng.Bác Tần vẫn chưa nhận Tả Trung Đào làm đồ đệ.Thế nhưng Tả Trung Đào vẫn một mực gọi Trần Khiêm là đại sư huynh.Điều này khiến cho Trần Khiêm cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ."Cậu Trần, thầy Tả, hai vị đã vất vả rš Ngụy Phó lúc này cúi đầu vái một cái nói."Ha ha, ông cụ nhà họ Ngụy à, lời nói vừa rồi của đại sư huynh ông cũng nghe thấy rất rõ, bệnh của ông tôi cũng đã khám qua rồi, tôi thật sự là bất lực!"Tả Trung Đào xấu hổ nói."Dạ dạ dạ, tôi đã nghe rõ, thế nhưng mà, nếu cậu Trần chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra bệnh của lão đây, tôi nghĩ cậu Trần chắc chắn sẽ có cách chữa trịt"Ngụy Phó khẽ cười nói."Tôi cũng đâu phải là bác sĩ, làm sao có thể tùy tiện khám bệnh cho người khác được!"Bây giờ Trần Khiêm vẫn chưa hoàn toàn thoát ly khỏi mối nguy hiểm bên ngoài, bởi vậy anhkhông muốn quá phô trường.Càng không ngờ Ngụy Phó lại vẫn đuổi theo anh vào đến tận đây."Này này này, cho anh mặt mũi thì mới gọi anh là cậu Trần, ông nội tôi chưa từng phải xuống nước cầu cạnh ai, anh tự xem mình là cái thá gì, cũng không tiểu một bãi soi lại xem mình là ai!"Ngụy Thanh Thư quát lên.Trần Khiêm cau mày liếc nhìn cậu ta một cái."Thanh Thư, không được vô lễ!"Ngụy Phó răn dạy."Cậu Trần, thật ngại quá, nếu như đứa cháu trai của lão hôm nay có chỗ nào làm phật ý cậu, tôi xin được nhận lỗi trước cậu!"Ngụy Phó dứt lời, liền cúi gập lưng xuống.Cả cô gái lạnh lùng và Ngụy Thanh Thư đều không ngờ ông nội mình hành động thế này.Thế nhưng bị Trần Khiêm kịp thời ngăn cản."Bỏ đi ông cụ Ngụy, nếu đã quen biết thì coi như là có duyên phận, bệnh của ông tôi sẽ thử khám xem saol"Trần Khiêm nói.