Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1167: Có biết bọn tao là ai hay không

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đây chính là việc khiến Trần Khiêm nghi ngờ."Nhìn đủ chưa cậu Trần, người ta sắp lên núi rồi đó!"Ngụy Thanh Thư nói."Đúng là đang chờ hai người đó lên núi đấy, được rồi, cậu ở đây chờ tôi một lát!"Trần Khiêm nhìn thấy Phương Kiểm Nám và Phương Di đã đi đến trên núi.Sau đó anh mở cửa xe, tiến lại gần hai kẻ lén lút đằng xa kia."Đậu má, lẽ nào anh ta muốn đến bắt chuyện với hai người đẹp đó hả?"Trong lòng Ngụy Thanh Thư bỗng trồi lên một cảm giác nguy hiểm."Mấy người ngồi đây chờ đã! Tôi đi xem anh †a định làm gì!"Ngụy Thanh Thư cũng lần theo phía sau Trần Khiêm đi ra ngoài.Trần Khiêm vừa nhìn thấy Ngụy Thanh Thư đi đến.Anh lập tức vẫy vẫy cậu ta: "Cậu tới thật đúng lúc, có nhìn thấy hai người kia không, tôi thấy chính là con nhà võ, cậu nhảy ra gây sư với bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến cái hẻm nhỏ bên kia đi!""Để làm gì chứ?""Nhanh đi!"Trần Khiêm đẩy Ngụy Thanh Thư một cái.Ngụy Thanh Thư hùng hùng hổ hổ đi qua đó.Xem như là anh cũng có quen biết với hai người Phương Kiểm Nám và Phương Di.Thế nhưng Trần Khiêm cũng không phải hạng người thấy việc gì cũng ôm vào người, càng không phải vì Phương Kiểm Nám là người vợ được định thân từ nhỏ nên anh mới nhúng tay vào việc này.Chủ yếu là vì thím Hai của anh, và cả Tử Nguyệt dù gì cũng là người nhà với nhà họ. Phương.Bây giờ nhà họ Phương cũng tính là có quan hệ thân thích với nhà họ Trần.Cho nên Trần Khiêm nghi ngờ có phải nhà họ Tư Đồ mà anh đã từng chống đối kia đang giở trò tác oai tác quái hay không?Mà Ngụy Thanh Thư cũng là một tay lành nghề trong việc gây sự đấy.Không bao lâu, hai người đó đã bị Ngụy Thanh Thư khiêu khích mà đuổi theo cậu ta tiến vào một cái hẻm nhỏ."Chờ một chút, cẩn thận kế điệu hổ ly sơn!"Tới lúc bước vào trong con hẻm, hai người mới phát giác ra có gì đó không đúng.Nhanh chóng lùi ra ngoài.Cả hai vừa quay đầu lại.Liền thấy một bóng đen hiện ra trước mắt. Không chờ hai người đó kịp phản ứng lại. Vùng ngực đã cảm thấy đau nhói.Hai người hét lên thảm thiết, đồng loạt ngã nhào một cái thật mạnh vào trong hẻm tối."Mày... mày là ai? Có biết bọn tao là ai hay. không?"Hai người che ngực, bò cũng không bò lên nổi nhưng vẫn to giọng cảnh cáo."Tao không biết chúng mày là ai, tao chỉ biết nếu như chúng mày không thành thật trả lời câu hỏi của tao, thì đợi chút nữa chúng mày sẽ biến thành hai các xác chết!"Trần Khiêm một tay cắm túi quần từ từ ngồi xổm xuống, quay sang hai tên đó lạnh lùng nói.Khiến hai tên đó chợt cảm nhận được một nỗi sợ hãi không tên...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đây chính là việc khiến Trần Khiêm nghi ngờ."Nhìn đủ chưa cậu Trần, người ta sắp lên núi rồi đó!"Ngụy Thanh Thư nói."Đúng là đang chờ hai người đó lên núi đấy, được rồi, cậu ở đây chờ tôi một lát!"Trần Khiêm nhìn thấy Phương Kiểm Nám và Phương Di đã đi đến trên núi.Sau đó anh mở cửa xe, tiến lại gần hai kẻ lén lút đằng xa kia."Đậu má, lẽ nào anh ta muốn đến bắt chuyện với hai người đẹp đó hả?"Trong lòng Ngụy Thanh Thư bỗng trồi lên một cảm giác nguy hiểm."Mấy người ngồi đây chờ đã! Tôi đi xem anh †a định làm gì!"Ngụy Thanh Thư cũng lần theo phía sau Trần Khiêm đi ra ngoài.Trần Khiêm vừa nhìn thấy Ngụy Thanh Thư đi đến.Anh lập tức vẫy vẫy cậu ta: "Cậu tới thật đúng lúc, có nhìn thấy hai người kia không, tôi thấy chính là con nhà võ, cậu nhảy ra gây sư với bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến cái hẻm nhỏ bên kia đi!""Để làm gì chứ?""Nhanh đi!"Trần Khiêm đẩy Ngụy Thanh Thư một cái.Ngụy Thanh Thư hùng hùng hổ hổ đi qua đó.Xem như là anh cũng có quen biết với hai người Phương Kiểm Nám và Phương Di.Thế nhưng Trần Khiêm cũng không phải hạng người thấy việc gì cũng ôm vào người, càng không phải vì Phương Kiểm Nám là người vợ được định thân từ nhỏ nên anh mới nhúng tay vào việc này.Chủ yếu là vì thím Hai của anh, và cả Tử Nguyệt dù gì cũng là người nhà với nhà họ. Phương.Bây giờ nhà họ Phương cũng tính là có quan hệ thân thích với nhà họ Trần.Cho nên Trần Khiêm nghi ngờ có phải nhà họ Tư Đồ mà anh đã từng chống đối kia đang giở trò tác oai tác quái hay không?Mà Ngụy Thanh Thư cũng là một tay lành nghề trong việc gây sự đấy.Không bao lâu, hai người đó đã bị Ngụy Thanh Thư khiêu khích mà đuổi theo cậu ta tiến vào một cái hẻm nhỏ."Chờ một chút, cẩn thận kế điệu hổ ly sơn!"Tới lúc bước vào trong con hẻm, hai người mới phát giác ra có gì đó không đúng.Nhanh chóng lùi ra ngoài.Cả hai vừa quay đầu lại.Liền thấy một bóng đen hiện ra trước mắt. Không chờ hai người đó kịp phản ứng lại. Vùng ngực đã cảm thấy đau nhói.Hai người hét lên thảm thiết, đồng loạt ngã nhào một cái thật mạnh vào trong hẻm tối."Mày... mày là ai? Có biết bọn tao là ai hay. không?"Hai người che ngực, bò cũng không bò lên nổi nhưng vẫn to giọng cảnh cáo."Tao không biết chúng mày là ai, tao chỉ biết nếu như chúng mày không thành thật trả lời câu hỏi của tao, thì đợi chút nữa chúng mày sẽ biến thành hai các xác chết!"Trần Khiêm một tay cắm túi quần từ từ ngồi xổm xuống, quay sang hai tên đó lạnh lùng nói.Khiến hai tên đó chợt cảm nhận được một nỗi sợ hãi không tên...

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đây chính là việc khiến Trần Khiêm nghi ngờ."Nhìn đủ chưa cậu Trần, người ta sắp lên núi rồi đó!"Ngụy Thanh Thư nói."Đúng là đang chờ hai người đó lên núi đấy, được rồi, cậu ở đây chờ tôi một lát!"Trần Khiêm nhìn thấy Phương Kiểm Nám và Phương Di đã đi đến trên núi.Sau đó anh mở cửa xe, tiến lại gần hai kẻ lén lút đằng xa kia."Đậu má, lẽ nào anh ta muốn đến bắt chuyện với hai người đẹp đó hả?"Trong lòng Ngụy Thanh Thư bỗng trồi lên một cảm giác nguy hiểm."Mấy người ngồi đây chờ đã! Tôi đi xem anh †a định làm gì!"Ngụy Thanh Thư cũng lần theo phía sau Trần Khiêm đi ra ngoài.Trần Khiêm vừa nhìn thấy Ngụy Thanh Thư đi đến.Anh lập tức vẫy vẫy cậu ta: "Cậu tới thật đúng lúc, có nhìn thấy hai người kia không, tôi thấy chính là con nhà võ, cậu nhảy ra gây sư với bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến cái hẻm nhỏ bên kia đi!""Để làm gì chứ?""Nhanh đi!"Trần Khiêm đẩy Ngụy Thanh Thư một cái.Ngụy Thanh Thư hùng hùng hổ hổ đi qua đó.Xem như là anh cũng có quen biết với hai người Phương Kiểm Nám và Phương Di.Thế nhưng Trần Khiêm cũng không phải hạng người thấy việc gì cũng ôm vào người, càng không phải vì Phương Kiểm Nám là người vợ được định thân từ nhỏ nên anh mới nhúng tay vào việc này.Chủ yếu là vì thím Hai của anh, và cả Tử Nguyệt dù gì cũng là người nhà với nhà họ. Phương.Bây giờ nhà họ Phương cũng tính là có quan hệ thân thích với nhà họ Trần.Cho nên Trần Khiêm nghi ngờ có phải nhà họ Tư Đồ mà anh đã từng chống đối kia đang giở trò tác oai tác quái hay không?Mà Ngụy Thanh Thư cũng là một tay lành nghề trong việc gây sự đấy.Không bao lâu, hai người đó đã bị Ngụy Thanh Thư khiêu khích mà đuổi theo cậu ta tiến vào một cái hẻm nhỏ."Chờ một chút, cẩn thận kế điệu hổ ly sơn!"Tới lúc bước vào trong con hẻm, hai người mới phát giác ra có gì đó không đúng.Nhanh chóng lùi ra ngoài.Cả hai vừa quay đầu lại.Liền thấy một bóng đen hiện ra trước mắt. Không chờ hai người đó kịp phản ứng lại. Vùng ngực đã cảm thấy đau nhói.Hai người hét lên thảm thiết, đồng loạt ngã nhào một cái thật mạnh vào trong hẻm tối."Mày... mày là ai? Có biết bọn tao là ai hay. không?"Hai người che ngực, bò cũng không bò lên nổi nhưng vẫn to giọng cảnh cáo."Tao không biết chúng mày là ai, tao chỉ biết nếu như chúng mày không thành thật trả lời câu hỏi của tao, thì đợi chút nữa chúng mày sẽ biến thành hai các xác chết!"Trần Khiêm một tay cắm túi quần từ từ ngồi xổm xuống, quay sang hai tên đó lạnh lùng nói.Khiến hai tên đó chợt cảm nhận được một nỗi sợ hãi không tên...

Chương 1167: Có biết bọn tao là ai hay không