Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1183: Người nào dám to gan như thế
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Chẳng mấy chốc, trời đã về khuya.“Âm!”Đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn từ một nhà kho. nhà Tư Đồ.Ánh lửa ngút trời, toàn bộ nhà Tư Đồ cũng vì thế mà rung lên.“Xảy ra chuyện gì vậy?”Trong đại sảnh hội nghị nhà Tư Đồ, mấy người Tư Đồ Hoằng và Long Bưu đều giật mình.“Không xong rồi ông ơi, không xong rồi ông ơi, nhà kho của chúng ta bị người khác làm cho nổ tung rồi!”Một quản gia hớt hải chạy vào nói.“Ông nói cái gì?”Khóe miệng Tư Đồ Hoằng khẽ giật.Nhà kho của nhà Tư Đồ không chỉ đơn thuần là cất giữ mấy vật dụng đơn giản, mà mấy năm nay, những tài liệu văn bản của nhà Tư Đồ, đều được cất giữ trong đó.“Người nào dám to gan như thế? Dám động vào nhà Tư Đồ của tôi.”Tư Đồ Hoằng tức giận nói.“Hiện tại chúng tôi đã phái người đi điều tra rồiQuản gia vội nói.“Ông phải điều tra ra cho tôi, nhất định phải bắt được kẻ đó.”Tư Đồ Hoằng nói xong thì dẫn một đám người xông ra ngoài.Trong một khu rừng sâu trong núi bên ngoài nhà Tư Đồ.Có mấy túp lều được dựng lên.Mười mấy bóng người đi xuyên qua khu rừng, cuối cùng cũng tới trước túp lầu.“Cậu Ngụy, đã làm xong mọi thứ rồi.” Mấy người này lên tiếng.“Rất tốt, vậy nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi, chuyện còn lại thì trông chờ anh Trần làm như thế nào thôi.”Ngụy Thanh Thư vén cửa lều lên rồi đi ra ngoài, gật đầu nói: “Được rồi, bây giờ cử người bên đội thứ hai đi tới đó, để tiếp ứng cho mấy người anh Trần rút lui bất cứ lúc nào.”Kể từ khi Ngụy Thanh Thư tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Trần Khiêm.Cậu ta đã không còn vẻ bất kính với Trần Khiêm như trước đây nữa.Mà hoàn toàn ngược lại, lần này Trần Khiêm bảo cậu †a làm một chuyện rất lớn, Ngụy Thanh Thư cũng nhiệt tình nghe theo.Từ khi bắt được hai tên thuộc hạ đó, rồi biết được một số mưu kế của nhà Tư Đồ.Trần Khiêm liên bảo Ngụy Thanh Thư phụ trách tiếp ứng cho mình bất cứ lúc nào.Nhà họ Ngụy là gia tộc lớn ở vùng biên giới Tây Nam, từ miệng của hai tên thuộc hạ đó, Trần Khiêm đã quen thuộc địa hình trong nhà Tư Đồ, đương nhiên việc Ngụy Thanh Thư phái người lẻn vào sẽ không thành vấn đề.“Kiển Nám, là tiếng gì thế, sao em cảm thấy trời đất đang rung chuyển vậy, hơn nữa bên ngoài rất hỗn loạn nữa! Bây giờ đã tối lửa tắt đèn, không nhìn thấy thứ gì hết rồi." Phương Di lên tiếng.
Chẳng mấy chốc, trời đã về khuya.
“Âm!”
Đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn từ một nhà kho. nhà Tư Đồ.
Ánh lửa ngút trời, toàn bộ nhà Tư Đồ cũng vì thế mà rung lên.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong đại sảnh hội nghị nhà Tư Đồ, mấy người Tư Đồ Hoằng và Long Bưu đều giật mình.
“Không xong rồi ông ơi, không xong rồi ông ơi, nhà kho của chúng ta bị người khác làm cho nổ tung rồi!”
Một quản gia hớt hải chạy vào nói.
“Ông nói cái gì?”
Khóe miệng Tư Đồ Hoằng khẽ giật.
Nhà kho của nhà Tư Đồ không chỉ đơn thuần là cất giữ mấy vật dụng đơn giản, mà mấy năm nay, những tài liệu văn bản của nhà Tư Đồ, đều được cất giữ trong đó.
“Người nào dám to gan như thế? Dám động vào nhà Tư Đồ của tôi.”
Tư Đồ Hoằng tức giận nói.
“Hiện tại chúng tôi đã phái người đi điều tra rồi
Quản gia vội nói.
“Ông phải điều tra ra cho tôi, nhất định phải bắt được kẻ đó.”
Tư Đồ Hoằng nói xong thì dẫn một đám người xông ra ngoài.
Trong một khu rừng sâu trong núi bên ngoài nhà Tư Đồ.
Có mấy túp lều được dựng lên.
Mười mấy bóng người đi xuyên qua khu rừng, cuối cùng cũng tới trước túp lầu.
“Cậu Ngụy, đã làm xong mọi thứ rồi.” Mấy người này lên tiếng.
“Rất tốt, vậy nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi, chuyện còn lại thì trông chờ anh Trần làm như thế nào thôi.”
Ngụy Thanh Thư vén cửa lều lên rồi đi ra ngoài, gật đầu nói: “Được rồi, bây giờ cử người bên đội thứ hai đi tới đó, để tiếp ứng cho mấy người anh Trần rút lui bất cứ lúc nào.”
Kể từ khi Ngụy Thanh Thư tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Trần Khiêm.
Cậu ta đã không còn vẻ bất kính với Trần Khiêm như trước đây nữa.
Mà hoàn toàn ngược lại, lần này Trần Khiêm bảo cậu †a làm một chuyện rất lớn, Ngụy Thanh Thư cũng nhiệt tình nghe theo.
Từ khi bắt được hai tên thuộc hạ đó, rồi biết được một số mưu kế của nhà Tư Đồ.
Trần Khiêm liên bảo Ngụy Thanh Thư phụ trách tiếp ứng cho mình bất cứ lúc nào.
Nhà họ Ngụy là gia tộc lớn ở vùng biên giới Tây Nam, từ miệng của hai tên thuộc hạ đó, Trần Khiêm đã quen thuộc địa hình trong nhà Tư Đồ, đương nhiên việc Ngụy Thanh Thư phái người lẻn vào sẽ không thành vấn đề.
“Kiển Nám, là tiếng gì thế, sao em cảm thấy trời đất đang rung chuyển vậy, hơn nữa bên ngoài rất hỗn loạn nữa! Bây giờ đã tối lửa tắt đèn, không nhìn thấy thứ gì hết rồi." Phương Di lên tiếng.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Chẳng mấy chốc, trời đã về khuya.“Âm!”Đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn từ một nhà kho. nhà Tư Đồ.Ánh lửa ngút trời, toàn bộ nhà Tư Đồ cũng vì thế mà rung lên.“Xảy ra chuyện gì vậy?”Trong đại sảnh hội nghị nhà Tư Đồ, mấy người Tư Đồ Hoằng và Long Bưu đều giật mình.“Không xong rồi ông ơi, không xong rồi ông ơi, nhà kho của chúng ta bị người khác làm cho nổ tung rồi!”Một quản gia hớt hải chạy vào nói.“Ông nói cái gì?”Khóe miệng Tư Đồ Hoằng khẽ giật.Nhà kho của nhà Tư Đồ không chỉ đơn thuần là cất giữ mấy vật dụng đơn giản, mà mấy năm nay, những tài liệu văn bản của nhà Tư Đồ, đều được cất giữ trong đó.“Người nào dám to gan như thế? Dám động vào nhà Tư Đồ của tôi.”Tư Đồ Hoằng tức giận nói.“Hiện tại chúng tôi đã phái người đi điều tra rồiQuản gia vội nói.“Ông phải điều tra ra cho tôi, nhất định phải bắt được kẻ đó.”Tư Đồ Hoằng nói xong thì dẫn một đám người xông ra ngoài.Trong một khu rừng sâu trong núi bên ngoài nhà Tư Đồ.Có mấy túp lều được dựng lên.Mười mấy bóng người đi xuyên qua khu rừng, cuối cùng cũng tới trước túp lầu.“Cậu Ngụy, đã làm xong mọi thứ rồi.” Mấy người này lên tiếng.“Rất tốt, vậy nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi, chuyện còn lại thì trông chờ anh Trần làm như thế nào thôi.”Ngụy Thanh Thư vén cửa lều lên rồi đi ra ngoài, gật đầu nói: “Được rồi, bây giờ cử người bên đội thứ hai đi tới đó, để tiếp ứng cho mấy người anh Trần rút lui bất cứ lúc nào.”Kể từ khi Ngụy Thanh Thư tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Trần Khiêm.Cậu ta đã không còn vẻ bất kính với Trần Khiêm như trước đây nữa.Mà hoàn toàn ngược lại, lần này Trần Khiêm bảo cậu †a làm một chuyện rất lớn, Ngụy Thanh Thư cũng nhiệt tình nghe theo.Từ khi bắt được hai tên thuộc hạ đó, rồi biết được một số mưu kế của nhà Tư Đồ.Trần Khiêm liên bảo Ngụy Thanh Thư phụ trách tiếp ứng cho mình bất cứ lúc nào.Nhà họ Ngụy là gia tộc lớn ở vùng biên giới Tây Nam, từ miệng của hai tên thuộc hạ đó, Trần Khiêm đã quen thuộc địa hình trong nhà Tư Đồ, đương nhiên việc Ngụy Thanh Thư phái người lẻn vào sẽ không thành vấn đề.“Kiển Nám, là tiếng gì thế, sao em cảm thấy trời đất đang rung chuyển vậy, hơn nữa bên ngoài rất hỗn loạn nữa! Bây giờ đã tối lửa tắt đèn, không nhìn thấy thứ gì hết rồi." Phương Di lên tiếng.