Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1184: Cuối cùng trong lòng cũng có một người đáng tin cậy
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Chị cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, hình như là nổ bom thì phải, nhưng nhân lúc hỗn loạn này, chính là cơ hội tốt để chúng ta trốn ra ngoài đó. Nói không chừng, là do ông nội cố ý sắp xếp đấy, chúng ta đi thôi!"Ngay lập tức, Phương Kiển Nám dựa theo kế hoạch ban đầu, cùng mấy người Thẩm Quân Văn xông ra ngoài.Mặc dù trong hành lang có mấy tên thuộc hạ, nhưng Phương Kiển Nám dễ dàng đối phó với mấy người này.Cộng thêm việc mất điện, càng làm tâng hầm tối tăm hơn.Bên ngoài lại hỗn loạn.Bọn họ gần như không tốn chút sức nào đã xông ra ngoài.“Hình như bọn họ đều không sao cả.”Lúc này mấy người trong phòng đều tập trung quan sát tình hình.Phương Di cũng không đi theo.“A Tam, Thắng Nam, giờ chúng ta phải làm gì đây? Hình như bên ngoài rất hỗn loạn, chúng ta có thể trốn thoát không?”Phương Di sốt ruột nói.Đúng lúc này, tay Phương Di bị người khác nắm lấy.Cô ta quay đầu nhìn lại, là A Tam.“A Tam, lúc nãy cậu không xông ra ngoài cùng mấy người Kiển Nám à?”Trong lòng Phương Di bỗng trở nên an tâm.Trần Khiêm lắc đầu, ra hiệu cho Phương Di nhân cơ hội này mà dẫn mọi người cùng chạy ra ngoài.“Chúng ta đi đâu thế? Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết mấy người Kiển Nám đi đâu mà?”Phương Di hỏi.Trần Khiêm lại ra hiệu với cô ta, bảo cô ta yên tâm đi, anh đã lo liệu mọi chuyện rồi.“Vậy chúng ta cũng xông ra ngoài, chạy ra từ cửa sau nhà Tư Đồ."Phương Di hô hào.“Được được được, giờ nhân lúc tối lửa tắt đèn, có cầm súng bắn cũng không trúng được.”Rõ ràng bây giờ mọi người đã đồng ý rồi.Ba mươi mấy người đi theo sau Trần Khiêm, bắt đầu chạy ra ngoài.“Mẹ kiếp, tụi bay định chạy đi đâu hả?” Bụp một tiếng. Một ánh đèn pin bỗng chiếu vào lối ra của tầng hầm.Mấy người bọn họ nhìn thấy có năm sáu tên vệ sĩ, tay còn cầm súng, chặn ngay trước cửa.Mấy tên này đang hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ.ÁI Có người phụ nữ bị dọa đến mức hét toáng lên.“A Tam, chúng ta phải làm sao đây? Trong tay bọn họ có súng đó.”Lúc này Phương Di đã sợ sệt ôm cánh tay Trần Khiêm, rồi trốn ra sau lưng anh.“Nếu không muốn chết thì cút vào trong cho tao!” Bốn năm người đang áp sát bọn họ.Đột nhiên.Thân hình Trần Khiêm di chuyển.Với tốc độ cực kỳ nhanh.Hơn nữa ngón tay còn đâm thẳng vào chỗ hiểm của mấy tên này.Trong nháy mắt, năm người này đã đồng loạt ngã xuống đất, thất khiếu* chảy máu. *Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.“A, A Tam, hóa ra... hóa ra cậu lợi hại như thế à?”Phương Di trợn tròn mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.Ngay cả Lâm Thắng Nam và Từ Dương Dương, mặc dù đã từng tiếp xúc nhiều với mấy chàng trai tập'Taekwondo như Trần Khiêm.Nhưng nếu so sánh với A Tam bị câm này, quả thực vẫn còn kém xa.'Tên xấu xí này thật sự lợi hại. Mấy người phía sau cũng rất thán phục.Cuối cùng trong lòng cũng có một người đáng tin cậy.
“Chị cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, hình như là nổ bom thì phải, nhưng nhân lúc hỗn loạn này, chính là cơ hội tốt để chúng ta trốn ra ngoài đó. Nói không chừng, là do ông nội cố ý sắp xếp đấy, chúng ta đi thôi!"
Ngay lập tức, Phương Kiển Nám dựa theo kế hoạch ban đầu, cùng mấy người Thẩm Quân Văn xông ra ngoài.
Mặc dù trong hành lang có mấy tên thuộc hạ, nhưng Phương Kiển Nám dễ dàng đối phó với mấy người này.
Cộng thêm việc mất điện, càng làm tâng hầm tối tăm hơn.
Bên ngoài lại hỗn loạn.
Bọn họ gần như không tốn chút sức nào đã xông ra ngoài.
“Hình như bọn họ đều không sao cả.”
Lúc này mấy người trong phòng đều tập trung quan sát tình hình.
Phương Di cũng không đi theo.
“A Tam, Thắng Nam, giờ chúng ta phải làm gì đây? Hình như bên ngoài rất hỗn loạn, chúng ta có thể trốn thoát không?”
Phương Di sốt ruột nói.
Đúng lúc này, tay Phương Di bị người khác nắm lấy.
Cô ta quay đầu nhìn lại, là A Tam.
“A Tam, lúc nãy cậu không xông ra ngoài cùng mấy người Kiển Nám à?”
Trong lòng Phương Di bỗng trở nên an tâm.
Trần Khiêm lắc đầu, ra hiệu cho Phương Di nhân cơ hội này mà dẫn mọi người cùng chạy ra ngoài.
“Chúng ta đi đâu thế? Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết mấy người Kiển Nám đi đâu mà?”
Phương Di hỏi.
Trần Khiêm lại ra hiệu với cô ta, bảo cô ta yên tâm đi, anh đã lo liệu mọi chuyện rồi.
“Vậy chúng ta cũng xông ra ngoài, chạy ra từ cửa sau nhà Tư Đồ."
Phương Di hô hào.
“Được được được, giờ nhân lúc tối lửa tắt đèn, có cầm súng bắn cũng không trúng được.”
Rõ ràng bây giờ mọi người đã đồng ý rồi.
Ba mươi mấy người đi theo sau Trần Khiêm, bắt đầu chạy ra ngoài.
“Mẹ kiếp, tụi bay định chạy đi đâu hả?” Bụp một tiếng. Một ánh đèn pin bỗng chiếu vào lối ra của tầng hầm.
Mấy người bọn họ nhìn thấy có năm sáu tên vệ sĩ, tay còn cầm súng, chặn ngay trước cửa.
Mấy tên này đang hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ.
ÁI Có người phụ nữ bị dọa đến mức hét toáng lên.
“A Tam, chúng ta phải làm sao đây? Trong tay bọn họ có súng đó.”
Lúc này Phương Di đã sợ sệt ôm cánh tay Trần Khiêm, rồi trốn ra sau lưng anh.
“Nếu không muốn chết thì cút vào trong cho tao!” Bốn năm người đang áp sát bọn họ.
Đột nhiên.
Thân hình Trần Khiêm di chuyển.
Với tốc độ cực kỳ nhanh.
Hơn nữa ngón tay còn đâm thẳng vào chỗ hiểm của mấy tên này.
Trong nháy mắt, năm người này đã đồng loạt ngã xuống đất, thất khiếu* chảy máu. *Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
“A, A Tam, hóa ra... hóa ra cậu lợi hại như thế à?”
Phương Di trợn tròn mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ngay cả Lâm Thắng Nam và Từ Dương Dương, mặc dù đã từng tiếp xúc nhiều với mấy chàng trai tập
'Taekwondo như Trần Khiêm.
Nhưng nếu so sánh với A Tam bị câm này, quả thực vẫn còn kém xa.
'Tên xấu xí này thật sự lợi hại. Mấy người phía sau cũng rất thán phục.
Cuối cùng trong lòng cũng có một người đáng tin cậy.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Chị cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, hình như là nổ bom thì phải, nhưng nhân lúc hỗn loạn này, chính là cơ hội tốt để chúng ta trốn ra ngoài đó. Nói không chừng, là do ông nội cố ý sắp xếp đấy, chúng ta đi thôi!"Ngay lập tức, Phương Kiển Nám dựa theo kế hoạch ban đầu, cùng mấy người Thẩm Quân Văn xông ra ngoài.Mặc dù trong hành lang có mấy tên thuộc hạ, nhưng Phương Kiển Nám dễ dàng đối phó với mấy người này.Cộng thêm việc mất điện, càng làm tâng hầm tối tăm hơn.Bên ngoài lại hỗn loạn.Bọn họ gần như không tốn chút sức nào đã xông ra ngoài.“Hình như bọn họ đều không sao cả.”Lúc này mấy người trong phòng đều tập trung quan sát tình hình.Phương Di cũng không đi theo.“A Tam, Thắng Nam, giờ chúng ta phải làm gì đây? Hình như bên ngoài rất hỗn loạn, chúng ta có thể trốn thoát không?”Phương Di sốt ruột nói.Đúng lúc này, tay Phương Di bị người khác nắm lấy.Cô ta quay đầu nhìn lại, là A Tam.“A Tam, lúc nãy cậu không xông ra ngoài cùng mấy người Kiển Nám à?”Trong lòng Phương Di bỗng trở nên an tâm.Trần Khiêm lắc đầu, ra hiệu cho Phương Di nhân cơ hội này mà dẫn mọi người cùng chạy ra ngoài.“Chúng ta đi đâu thế? Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết mấy người Kiển Nám đi đâu mà?”Phương Di hỏi.Trần Khiêm lại ra hiệu với cô ta, bảo cô ta yên tâm đi, anh đã lo liệu mọi chuyện rồi.“Vậy chúng ta cũng xông ra ngoài, chạy ra từ cửa sau nhà Tư Đồ."Phương Di hô hào.“Được được được, giờ nhân lúc tối lửa tắt đèn, có cầm súng bắn cũng không trúng được.”Rõ ràng bây giờ mọi người đã đồng ý rồi.Ba mươi mấy người đi theo sau Trần Khiêm, bắt đầu chạy ra ngoài.“Mẹ kiếp, tụi bay định chạy đi đâu hả?” Bụp một tiếng. Một ánh đèn pin bỗng chiếu vào lối ra của tầng hầm.Mấy người bọn họ nhìn thấy có năm sáu tên vệ sĩ, tay còn cầm súng, chặn ngay trước cửa.Mấy tên này đang hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ.ÁI Có người phụ nữ bị dọa đến mức hét toáng lên.“A Tam, chúng ta phải làm sao đây? Trong tay bọn họ có súng đó.”Lúc này Phương Di đã sợ sệt ôm cánh tay Trần Khiêm, rồi trốn ra sau lưng anh.“Nếu không muốn chết thì cút vào trong cho tao!” Bốn năm người đang áp sát bọn họ.Đột nhiên.Thân hình Trần Khiêm di chuyển.Với tốc độ cực kỳ nhanh.Hơn nữa ngón tay còn đâm thẳng vào chỗ hiểm của mấy tên này.Trong nháy mắt, năm người này đã đồng loạt ngã xuống đất, thất khiếu* chảy máu. *Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.“A, A Tam, hóa ra... hóa ra cậu lợi hại như thế à?”Phương Di trợn tròn mắt, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.Ngay cả Lâm Thắng Nam và Từ Dương Dương, mặc dù đã từng tiếp xúc nhiều với mấy chàng trai tập'Taekwondo như Trần Khiêm.Nhưng nếu so sánh với A Tam bị câm này, quả thực vẫn còn kém xa.'Tên xấu xí này thật sự lợi hại. Mấy người phía sau cũng rất thán phục.Cuối cùng trong lòng cũng có một người đáng tin cậy.