Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1200: Đi đâu
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Tớ nói, mình yêu nhau được không? Có được không? Tớ không cần gì cải”“Tài xế, ngừng xe!”Mã Hân Nhiên nói với tài xế.Nhưng tài xế không chịu nghe, che lại số tiền Trần Khiêm đã đưa cho ông ta, bỗng nhiên giẫm lên chân ga, lái đi thật xa.Trần Khiêm phất tay.Nghe, tất nhiên là anh nghe thấy.Nhưng Trần Khiêm biết, từ nay anh không thể sống cuộc sống của người bình thường.Ngày nào chưa tìm thấy Mộc Vũ thì anh không có †âm trạng sống một cuộc sống mới.Mà lần từ biệt này, tại sao Trần Khiêm lại lưỡng lự như vậy?Là vì lần từ biệt này, có thể mãi mãi sẽ không gặp lại rất nhiều người quen cũ được nữa...Trần Khiêm mặc áo hoodie màu đen, bây giờ đội mũ lên, đeo thêm khẩu trang.Ngoắc một chiếc taxi.“Đi đâu?”“Đến bệnh viện trước!”Thoáng chốc đã đến bệnh viện.Xuyên qua lớp cửa kính của phòng bệnh, Trần Khiêm thấy Hàn Tư Dư sắc mặt tái nhợt, đeo máy thở, nằm trên giường bệnh.Ngẫm lại lúc trước, Hàn Tư Dư là cô nhóc hoạt bát nhường nào.Nếu như không phải đụng phải mình, có lẽ cô ta sẽ sống rất tốt. Nói không chừng, nhờ gương mặt xinh đẹp của mình, bây giờ cũng có thể trở thành người nổi tiếng trên mạng.Mỗi ngày sống thật vui vẻ, tốt biết bao!Nhưng vì muốn hỏi thăm tin tức của mình, cô ta bị người ta bắt, ném từ trên lầu xuống. Trần Khiêm nhớ đến cảnh tượng ngày đó Hàn Tư Dư tìm mình, cô ta và Mã Hân Nhiên đứng dưới lầu, cực kỳ lo lắng.Cứ tưởng mình đã tìm thấy hy vọng nhưng hóa ra lại là khởi đầu của những điều xui xẻo.Rốt cuộc cái tên Mạc Kiếm này tàn độc biết bao nhiêu?Trần Khiêm đứng trước cửa, ấn chặt cửa phòng bệnh.Năm dấu ngón tay, hẵn rất rõ.“Này này này, cậu kia, đứng chắn trước cửa, cuối cùng cậu có vào hay không?”Cô y tá bưng khay bực mình hỏi.Người này thật là, đứng trước cửa rơi nước mắt nhưng lại không vào.Giờ phút này, chàng trai quay đầu. Thoáng chốc, nước mắt đã trở thành hư không. Anh đeo khẩu trang.Nhưng đôi mắt ấy dường như biết nói, ánh lên một lưồng khí phách ngời ngời.Làm cô y tá thấy lòng mình run sợ. Suýt chút nữa đã không cầm nổi khay.“Cái này cho cô, trên đó có viết cách châm cứu cụ thể và đơn thuốc thảo dược. Cho dù là cô hay bác sĩ, sau khi hiểu thì hãy cứu cô ấy!”Chàng trai nói xong, ném bài thuốc bí truyền lên khay của y tá.Sau đó, đút tay vào túi, rời đi...
“Tớ nói, mình yêu nhau được không? Có được không? Tớ không cần gì cải”
“Tài xế, ngừng xe!”
Mã Hân Nhiên nói với tài xế.
Nhưng tài xế không chịu nghe, che lại số tiền Trần Khiêm đã đưa cho ông ta, bỗng nhiên giẫm lên chân ga, lái đi thật xa.
Trần Khiêm phất tay.
Nghe, tất nhiên là anh nghe thấy.
Nhưng Trần Khiêm biết, từ nay anh không thể sống cuộc sống của người bình thường.
Ngày nào chưa tìm thấy Mộc Vũ thì anh không có †âm trạng sống một cuộc sống mới.
Mà lần từ biệt này, tại sao Trần Khiêm lại lưỡng lự như vậy?
Là vì lần từ biệt này, có thể mãi mãi sẽ không gặp lại rất nhiều người quen cũ được nữa...
Trần Khiêm mặc áo hoodie màu đen, bây giờ đội mũ lên, đeo thêm khẩu trang.
Ngoắc một chiếc taxi.
“Đi đâu?”
“Đến bệnh viện trước!”
Thoáng chốc đã đến bệnh viện.
Xuyên qua lớp cửa kính của phòng bệnh, Trần Khiêm thấy Hàn Tư Dư sắc mặt tái nhợt, đeo máy thở, nằm trên giường bệnh.
Ngẫm lại lúc trước, Hàn Tư Dư là cô nhóc hoạt bát nhường nào.
Nếu như không phải đụng phải mình, có lẽ cô ta sẽ sống rất tốt. Nói không chừng, nhờ gương mặt xinh đẹp của mình, bây giờ cũng có thể trở thành người nổi tiếng trên mạng.
Mỗi ngày sống thật vui vẻ, tốt biết bao!
Nhưng vì muốn hỏi thăm tin tức của mình, cô ta bị người ta bắt, ném từ trên lầu xuống. Trần Khiêm nhớ đến cảnh tượng ngày đó Hàn Tư Dư tìm mình, cô ta và Mã Hân Nhiên đứng dưới lầu, cực kỳ lo lắng.
Cứ tưởng mình đã tìm thấy hy vọng nhưng hóa ra lại là khởi đầu của những điều xui xẻo.
Rốt cuộc cái tên Mạc Kiếm này tàn độc biết bao nhiêu?
Trần Khiêm đứng trước cửa, ấn chặt cửa phòng bệnh.
Năm dấu ngón tay, hẵn rất rõ.
“Này này này, cậu kia, đứng chắn trước cửa, cuối cùng cậu có vào hay không?”
Cô y tá bưng khay bực mình hỏi.
Người này thật là, đứng trước cửa rơi nước mắt nhưng lại không vào.
Giờ phút này, chàng trai quay đầu. Thoáng chốc, nước mắt đã trở thành hư không. Anh đeo khẩu trang.
Nhưng đôi mắt ấy dường như biết nói, ánh lên một lưồng khí phách ngời ngời.
Làm cô y tá thấy lòng mình run sợ. Suýt chút nữa đã không cầm nổi khay.
“Cái này cho cô, trên đó có viết cách châm cứu cụ thể và đơn thuốc thảo dược. Cho dù là cô hay bác sĩ, sau khi hiểu thì hãy cứu cô ấy!”
Chàng trai nói xong, ném bài thuốc bí truyền lên khay của y tá.
Sau đó, đút tay vào túi, rời đi...
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Tớ nói, mình yêu nhau được không? Có được không? Tớ không cần gì cải”“Tài xế, ngừng xe!”Mã Hân Nhiên nói với tài xế.Nhưng tài xế không chịu nghe, che lại số tiền Trần Khiêm đã đưa cho ông ta, bỗng nhiên giẫm lên chân ga, lái đi thật xa.Trần Khiêm phất tay.Nghe, tất nhiên là anh nghe thấy.Nhưng Trần Khiêm biết, từ nay anh không thể sống cuộc sống của người bình thường.Ngày nào chưa tìm thấy Mộc Vũ thì anh không có †âm trạng sống một cuộc sống mới.Mà lần từ biệt này, tại sao Trần Khiêm lại lưỡng lự như vậy?Là vì lần từ biệt này, có thể mãi mãi sẽ không gặp lại rất nhiều người quen cũ được nữa...Trần Khiêm mặc áo hoodie màu đen, bây giờ đội mũ lên, đeo thêm khẩu trang.Ngoắc một chiếc taxi.“Đi đâu?”“Đến bệnh viện trước!”Thoáng chốc đã đến bệnh viện.Xuyên qua lớp cửa kính của phòng bệnh, Trần Khiêm thấy Hàn Tư Dư sắc mặt tái nhợt, đeo máy thở, nằm trên giường bệnh.Ngẫm lại lúc trước, Hàn Tư Dư là cô nhóc hoạt bát nhường nào.Nếu như không phải đụng phải mình, có lẽ cô ta sẽ sống rất tốt. Nói không chừng, nhờ gương mặt xinh đẹp của mình, bây giờ cũng có thể trở thành người nổi tiếng trên mạng.Mỗi ngày sống thật vui vẻ, tốt biết bao!Nhưng vì muốn hỏi thăm tin tức của mình, cô ta bị người ta bắt, ném từ trên lầu xuống. Trần Khiêm nhớ đến cảnh tượng ngày đó Hàn Tư Dư tìm mình, cô ta và Mã Hân Nhiên đứng dưới lầu, cực kỳ lo lắng.Cứ tưởng mình đã tìm thấy hy vọng nhưng hóa ra lại là khởi đầu của những điều xui xẻo.Rốt cuộc cái tên Mạc Kiếm này tàn độc biết bao nhiêu?Trần Khiêm đứng trước cửa, ấn chặt cửa phòng bệnh.Năm dấu ngón tay, hẵn rất rõ.“Này này này, cậu kia, đứng chắn trước cửa, cuối cùng cậu có vào hay không?”Cô y tá bưng khay bực mình hỏi.Người này thật là, đứng trước cửa rơi nước mắt nhưng lại không vào.Giờ phút này, chàng trai quay đầu. Thoáng chốc, nước mắt đã trở thành hư không. Anh đeo khẩu trang.Nhưng đôi mắt ấy dường như biết nói, ánh lên một lưồng khí phách ngời ngời.Làm cô y tá thấy lòng mình run sợ. Suýt chút nữa đã không cầm nổi khay.“Cái này cho cô, trên đó có viết cách châm cứu cụ thể và đơn thuốc thảo dược. Cho dù là cô hay bác sĩ, sau khi hiểu thì hãy cứu cô ấy!”Chàng trai nói xong, ném bài thuốc bí truyền lên khay của y tá.Sau đó, đút tay vào túi, rời đi...