Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1201: Anh bạn này lạ thật đó
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm đi thẳng xuống sảnh chính bệnh viện. “AI”Đúng lúc này, một cô gái đang chạy đến bỗng dưng bị vấp.Trần Khiêm thấy cô ta sắp ngã. Anh nhanh tay lẹ mắt, đỡ cô ta. “Trời ơi, nguy hiểm thật, cảm ơn cậu nhé chàng trai!”Sau khi cô gái đứng vững, sửa lại mái tóc đã hơi rối, vội vàng cảm ơn.Cùng lúc đó, cô gái này cũng thấy chàng trai này làm cô ta cảm thấy hơi là lạ.Ðeo khẩu trang và đội mũ, bộ dạng rất thần bí.Hơn nữa ánh mắt kia, giống như đã từng quen biết nhưng rồi lại cực kỳ xa lạ.“Ừ” Chàng trai không trả lời, chỉ gật đầu.'Tất nhiên, ánh mắt anh cũng nhìn cô gái này vài giây. Bởi vì cô gái này, Trần Khiêm biết.“Chúng ta có quen nhau không?”Cô gái cười hỏi.Trần Khiêm lắc đầu.“Được thôi, cảm ơn anhl”Cô gái đành phải cười nói.“Nhiên Nhiên, thế nào rồi?”Đúng lúc này, một chàng trai đẹp trai mặc tây trang bước đến.“Đã kiểm tra sức khỏe xong rồi, em đang định tìm anh này, còn suýt chút là ngã đó!”Cô gái làm nũng ôm cánh tay chàng trai.*Ồ, nếu Khương Nhiên Nhiên ngã thì anh biết ăn nói với chú Khương chứ!”Chàng trai cười nói.Đúng vậy, cô gái này là Khương Nhiên Nhiên. “Nhờ có cậu bạn này cứu em đói!”Khương Nhiên Nhiên nhìn Trần Khiêm cười nói.“Cảm ơn chú em nhé, tôi là bác sĩ trưởng của bệnh viện này, không biết có thể giúp gì cho cậu?”Bạn trai Khương Nhiên Nhiên cười nói.Trần Khiêm lắc đầu, sau đó rời đi.Ha ha, còn nhớ lúc mình còn nhỏ, đã từng thích Khương Nhiên Nhiên rất lâu.Cảm thấy cô ta ăn mặc cực kỳ xinh xắn, cực kỳ đẹp.Thậm chí sau đó, mặc dù mình và Khương Nhiên Nhiên có quan hệ mập mờ.Nhưng bây giờ đã nửa năm trôi qua, Khương Nhiên Nhiên cũng có cuộc sống của riêng mình, cũng khá ổn.“Anh bạn này lạ thật đó!”Nhìn theo bóng dáng của Trần Khiêm, chàng trai thì thầm.“Không những kì lạ mà em còn cảm thấy cậu ta hơi quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải!”Khương Nhiên Nhiên nhíu mày nói. “Nhiên Nhiên, hai người đang làm gì vậy?” “Kiều Kiều, sao bây giờ cậu mới ra?”Khương Nhiên Nhiên nhìn về phía một cô gái ăn mặc thời thượng nói.“Đừng nhắc nữa, tớ kiểm tra thêm vài cái nữa, tại vì tháng sau tớ kết hôn rồi mà đúng không? Ha ha”Kiều Kiều vui vẻ nói.
Trần Khiêm đi thẳng xuống sảnh chính bệnh viện. “AI”
Đúng lúc này, một cô gái đang chạy đến bỗng dưng bị vấp.
Trần Khiêm thấy cô ta sắp ngã. Anh nhanh tay lẹ mắt, đỡ cô ta. “Trời ơi, nguy hiểm thật, cảm ơn cậu nhé chàng trai!”
Sau khi cô gái đứng vững, sửa lại mái tóc đã hơi rối, vội vàng cảm ơn.
Cùng lúc đó, cô gái này cũng thấy chàng trai này làm cô ta cảm thấy hơi là lạ.
Ðeo khẩu trang và đội mũ, bộ dạng rất thần bí.
Hơn nữa ánh mắt kia, giống như đã từng quen biết nhưng rồi lại cực kỳ xa lạ.
“Ừ” Chàng trai không trả lời, chỉ gật đầu.
'Tất nhiên, ánh mắt anh cũng nhìn cô gái này vài giây. Bởi vì cô gái này, Trần Khiêm biết.
“Chúng ta có quen nhau không?”
Cô gái cười hỏi.
Trần Khiêm lắc đầu.
“Được thôi, cảm ơn anhl”
Cô gái đành phải cười nói.
“Nhiên Nhiên, thế nào rồi?”
Đúng lúc này, một chàng trai đẹp trai mặc tây trang bước đến.
“Đã kiểm tra sức khỏe xong rồi, em đang định tìm anh này, còn suýt chút là ngã đó!”
Cô gái làm nũng ôm cánh tay chàng trai.
*Ồ, nếu Khương Nhiên Nhiên ngã thì anh biết ăn nói với chú Khương chứ!”
Chàng trai cười nói.
Đúng vậy, cô gái này là Khương Nhiên Nhiên. “Nhờ có cậu bạn này cứu em đói!”
Khương Nhiên Nhiên nhìn Trần Khiêm cười nói.
“Cảm ơn chú em nhé, tôi là bác sĩ trưởng của bệnh viện này, không biết có thể giúp gì cho cậu?”
Bạn trai Khương Nhiên Nhiên cười nói.
Trần Khiêm lắc đầu, sau đó rời đi.
Ha ha, còn nhớ lúc mình còn nhỏ, đã từng thích Khương Nhiên Nhiên rất lâu.
Cảm thấy cô ta ăn mặc cực kỳ xinh xắn, cực kỳ đẹp.
Thậm chí sau đó, mặc dù mình và Khương Nhiên Nhiên có quan hệ mập mờ.
Nhưng bây giờ đã nửa năm trôi qua, Khương Nhiên Nhiên cũng có cuộc sống của riêng mình, cũng khá ổn.
“Anh bạn này lạ thật đó!”
Nhìn theo bóng dáng của Trần Khiêm, chàng trai thì thầm.
“Không những kì lạ mà em còn cảm thấy cậu ta hơi quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải!”
Khương Nhiên Nhiên nhíu mày nói. “Nhiên Nhiên, hai người đang làm gì vậy?” “Kiều Kiều, sao bây giờ cậu mới ra?”
Khương Nhiên Nhiên nhìn về phía một cô gái ăn mặc thời thượng nói.
“Đừng nhắc nữa, tớ kiểm tra thêm vài cái nữa, tại vì tháng sau tớ kết hôn rồi mà đúng không? Ha ha”
Kiều Kiều vui vẻ nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm đi thẳng xuống sảnh chính bệnh viện. “AI”Đúng lúc này, một cô gái đang chạy đến bỗng dưng bị vấp.Trần Khiêm thấy cô ta sắp ngã. Anh nhanh tay lẹ mắt, đỡ cô ta. “Trời ơi, nguy hiểm thật, cảm ơn cậu nhé chàng trai!”Sau khi cô gái đứng vững, sửa lại mái tóc đã hơi rối, vội vàng cảm ơn.Cùng lúc đó, cô gái này cũng thấy chàng trai này làm cô ta cảm thấy hơi là lạ.Ðeo khẩu trang và đội mũ, bộ dạng rất thần bí.Hơn nữa ánh mắt kia, giống như đã từng quen biết nhưng rồi lại cực kỳ xa lạ.“Ừ” Chàng trai không trả lời, chỉ gật đầu.'Tất nhiên, ánh mắt anh cũng nhìn cô gái này vài giây. Bởi vì cô gái này, Trần Khiêm biết.“Chúng ta có quen nhau không?”Cô gái cười hỏi.Trần Khiêm lắc đầu.“Được thôi, cảm ơn anhl”Cô gái đành phải cười nói.“Nhiên Nhiên, thế nào rồi?”Đúng lúc này, một chàng trai đẹp trai mặc tây trang bước đến.“Đã kiểm tra sức khỏe xong rồi, em đang định tìm anh này, còn suýt chút là ngã đó!”Cô gái làm nũng ôm cánh tay chàng trai.*Ồ, nếu Khương Nhiên Nhiên ngã thì anh biết ăn nói với chú Khương chứ!”Chàng trai cười nói.Đúng vậy, cô gái này là Khương Nhiên Nhiên. “Nhờ có cậu bạn này cứu em đói!”Khương Nhiên Nhiên nhìn Trần Khiêm cười nói.“Cảm ơn chú em nhé, tôi là bác sĩ trưởng của bệnh viện này, không biết có thể giúp gì cho cậu?”Bạn trai Khương Nhiên Nhiên cười nói.Trần Khiêm lắc đầu, sau đó rời đi.Ha ha, còn nhớ lúc mình còn nhỏ, đã từng thích Khương Nhiên Nhiên rất lâu.Cảm thấy cô ta ăn mặc cực kỳ xinh xắn, cực kỳ đẹp.Thậm chí sau đó, mặc dù mình và Khương Nhiên Nhiên có quan hệ mập mờ.Nhưng bây giờ đã nửa năm trôi qua, Khương Nhiên Nhiên cũng có cuộc sống của riêng mình, cũng khá ổn.“Anh bạn này lạ thật đó!”Nhìn theo bóng dáng của Trần Khiêm, chàng trai thì thầm.“Không những kì lạ mà em còn cảm thấy cậu ta hơi quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải!”Khương Nhiên Nhiên nhíu mày nói. “Nhiên Nhiên, hai người đang làm gì vậy?” “Kiều Kiều, sao bây giờ cậu mới ra?”Khương Nhiên Nhiên nhìn về phía một cô gái ăn mặc thời thượng nói.“Đừng nhắc nữa, tớ kiểm tra thêm vài cái nữa, tại vì tháng sau tớ kết hôn rồi mà đúng không? Ha ha”Kiều Kiều vui vẻ nói.