Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1205: Người mặc áo đen

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng thật ra nếu nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện, da người này vẫn còn rất trắng, trông có vẻ là một người còn trẻ.“Ông là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”Mà Mạc Kiếm thì vừa uống rượu vang đỏ vừa đứng lên hỏi.Trông người này có vẻ không hề tâm thường nên Mạc Kiếm cũng không dám lơ là.“Tôi đến vì muốn cậu Mạc Kiếm đây đi theo tôi đến một nơi, cậu đi theo tôi một chuyến!”Người mặc áo đen nói.“Ha ha, chỉ dựa vào một mình ông à? Ông có biết tôi là ai không, ông dám bảo tôi đi theo ông đến một nơi à?”Mạc Kiếm cười lạnh.Mà đám cấp dưới nhà họ Mặc cũng phần nộ.Sau đó đấm thẳng về phía người áo đen.Sức lực rất mạnh.Nhưng khi đấm cú đấm vào người áo đen này, họ cảm thấy giống như mình đang đấm vào một ngọn núi.Tay đau đớn rã rời.“Gái gì?”Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc.Mà mí mắt của Mạc Kiếm cũng hơi giật. “Muốn chết!”Mấy người kia lại tức giận.Lần này dùng hết sức công kích về phía người áo đen kia.Nhưng tốc độ của người áo đen còn nhanh hơn. Trực tiếp bóp cổ hai người đứng đầu.Vừa nhấc cổ tay.Máu tươi của hai người đã phún ra, cổ đã bị bóp gãy. Đi đời nhà ma.Sau đó lại giơ tay lên đánh xuống, giải quyết sạch đám người nhà họ Mạc.“Hả? Cuối cùng ông là ai?Mạc Kiếm vô cùng kinh hãi, đứng thẳng lên.Sức của người này rất mạnh, chiêu thức còn điêu luyện và đáng sợ hơn, ngoại trừ cha mình ra, Mạc Kiếm chưa bao giờ gặp ai mạnh mẽ như vậy.Anh ta lập tức cực kỳ hoảng sợ.Hiển nhiên người đứng trước mặt mình là một cao. thủ có thực lực chẳng kém gì cha mình.“Bây giờ đừng vội hỏi nhiều, đi theo tôi!”Người áo đen nói.“Được, nếu bậc cha chú đã lên tiếng thì tất nhiên con cháu như tôi phải tuân theo nhưng ông có thể tiết lộ tên để sau này tôi nói với cha tôi không, cũng tiện để tôi biết cuối cùng ông là bạn hay là địch chí nhỉ?”Mạc Kiếm nhìn chằm chằm.“Không cần, rồi cậu sẽ biết nhanh thôi!”Ngay lập tức, người áo đen ra tay.Bóp chặt vai Mạc Kiếm, sau đó quặp tay, lập tức. nghe thấy hai tiếng răng rắc giòn tan.“AI Mạc Kiếm đau đớn gào lên.Sau đó, người áo đen lại đá vào đầu gối Mạc Kiếm, sương đùi cũng gãy nát.“Ông... Ông có biết tôi là con ai không?”

Nhưng thật ra nếu nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện, da người này vẫn còn rất trắng, trông có vẻ là một người còn trẻ.

“Ông là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”

Mà Mạc Kiếm thì vừa uống rượu vang đỏ vừa đứng lên hỏi.

Trông người này có vẻ không hề tâm thường nên Mạc Kiếm cũng không dám lơ là.

“Tôi đến vì muốn cậu Mạc Kiếm đây đi theo tôi đến một nơi, cậu đi theo tôi một chuyến!”

Người mặc áo đen nói.

“Ha ha, chỉ dựa vào một mình ông à? Ông có biết tôi là ai không, ông dám bảo tôi đi theo ông đến một nơi à?”

Mạc Kiếm cười lạnh.

Mà đám cấp dưới nhà họ Mặc cũng phần nộ.

Sau đó đấm thẳng về phía người áo đen.

Sức lực rất mạnh.

Nhưng khi đấm cú đấm vào người áo đen này, họ cảm thấy giống như mình đang đấm vào một ngọn núi.

Tay đau đớn rã rời.

“Gái gì?”

Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc.

Mà mí mắt của Mạc Kiếm cũng hơi giật. “Muốn chết!”

Mấy người kia lại tức giận.

Lần này dùng hết sức công kích về phía người áo đen kia.

Nhưng tốc độ của người áo đen còn nhanh hơn. Trực tiếp bóp cổ hai người đứng đầu.

Vừa nhấc cổ tay.

Máu tươi của hai người đã phún ra, cổ đã bị bóp gãy. Đi đời nhà ma.

Sau đó lại giơ tay lên đánh xuống, giải quyết sạch đám người nhà họ Mạc.

“Hả? Cuối cùng ông là ai?

Mạc Kiếm vô cùng kinh hãi, đứng thẳng lên.

Sức của người này rất mạnh, chiêu thức còn điêu luyện và đáng sợ hơn, ngoại trừ cha mình ra, Mạc Kiếm chưa bao giờ gặp ai mạnh mẽ như vậy.

Anh ta lập tức cực kỳ hoảng sợ.

Hiển nhiên người đứng trước mặt mình là một cao. thủ có thực lực chẳng kém gì cha mình.

“Bây giờ đừng vội hỏi nhiều, đi theo tôi!”

Người áo đen nói.

“Được, nếu bậc cha chú đã lên tiếng thì tất nhiên con cháu như tôi phải tuân theo nhưng ông có thể tiết lộ tên để sau này tôi nói với cha tôi không, cũng tiện để tôi biết cuối cùng ông là bạn hay là địch chí nhỉ?”

Mạc Kiếm nhìn chằm chằm.

“Không cần, rồi cậu sẽ biết nhanh thôi!”

Ngay lập tức, người áo đen ra tay.

Bóp chặt vai Mạc Kiếm, sau đó quặp tay, lập tức. nghe thấy hai tiếng răng rắc giòn tan.

“AI Mạc Kiếm đau đớn gào lên.

Sau đó, người áo đen lại đá vào đầu gối Mạc Kiếm, sương đùi cũng gãy nát.

“Ông... Ông có biết tôi là con ai không?”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nhưng thật ra nếu nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện, da người này vẫn còn rất trắng, trông có vẻ là một người còn trẻ.“Ông là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”Mà Mạc Kiếm thì vừa uống rượu vang đỏ vừa đứng lên hỏi.Trông người này có vẻ không hề tâm thường nên Mạc Kiếm cũng không dám lơ là.“Tôi đến vì muốn cậu Mạc Kiếm đây đi theo tôi đến một nơi, cậu đi theo tôi một chuyến!”Người mặc áo đen nói.“Ha ha, chỉ dựa vào một mình ông à? Ông có biết tôi là ai không, ông dám bảo tôi đi theo ông đến một nơi à?”Mạc Kiếm cười lạnh.Mà đám cấp dưới nhà họ Mặc cũng phần nộ.Sau đó đấm thẳng về phía người áo đen.Sức lực rất mạnh.Nhưng khi đấm cú đấm vào người áo đen này, họ cảm thấy giống như mình đang đấm vào một ngọn núi.Tay đau đớn rã rời.“Gái gì?”Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc.Mà mí mắt của Mạc Kiếm cũng hơi giật. “Muốn chết!”Mấy người kia lại tức giận.Lần này dùng hết sức công kích về phía người áo đen kia.Nhưng tốc độ của người áo đen còn nhanh hơn. Trực tiếp bóp cổ hai người đứng đầu.Vừa nhấc cổ tay.Máu tươi của hai người đã phún ra, cổ đã bị bóp gãy. Đi đời nhà ma.Sau đó lại giơ tay lên đánh xuống, giải quyết sạch đám người nhà họ Mạc.“Hả? Cuối cùng ông là ai?Mạc Kiếm vô cùng kinh hãi, đứng thẳng lên.Sức của người này rất mạnh, chiêu thức còn điêu luyện và đáng sợ hơn, ngoại trừ cha mình ra, Mạc Kiếm chưa bao giờ gặp ai mạnh mẽ như vậy.Anh ta lập tức cực kỳ hoảng sợ.Hiển nhiên người đứng trước mặt mình là một cao. thủ có thực lực chẳng kém gì cha mình.“Bây giờ đừng vội hỏi nhiều, đi theo tôi!”Người áo đen nói.“Được, nếu bậc cha chú đã lên tiếng thì tất nhiên con cháu như tôi phải tuân theo nhưng ông có thể tiết lộ tên để sau này tôi nói với cha tôi không, cũng tiện để tôi biết cuối cùng ông là bạn hay là địch chí nhỉ?”Mạc Kiếm nhìn chằm chằm.“Không cần, rồi cậu sẽ biết nhanh thôi!”Ngay lập tức, người áo đen ra tay.Bóp chặt vai Mạc Kiếm, sau đó quặp tay, lập tức. nghe thấy hai tiếng răng rắc giòn tan.“AI Mạc Kiếm đau đớn gào lên.Sau đó, người áo đen lại đá vào đầu gối Mạc Kiếm, sương đùi cũng gãy nát.“Ông... Ông có biết tôi là con ai không?”

Chương 1205: Người mặc áo đen