Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1206: Mạc Trường Không tức giận

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mắt Mạc Kiếm đỏ bừng, không ngờ người này lại tàn nhẫn như vậy.“đi với tôi đến một nơi!”Người áo đen lạnh lùng nói.Sau đó nhấc Mạc Kiếm đã ủ rũ như chó chết lên.Anh lại chỉ vào một tên cấp dưới đang đứng trong phòng, sợ đến mức im như ve sâu mùa đông: “Cậu, cõng cậu ta cho tôi! Chúng ta đi!”Người áo đen ném Mạc Kiếm đã không thể nhúc nhích cho tên đàn em kia, sau đó dẫn họ ra ngoài núi Vân Đỉnh.Nhưng mà, lúc ra khỏi cửa, Trần Khiêm cố tình nhìn thoáng vào một góc trong biệt thự, khẽ nhếch miệng cười.Rồi đưa hai người xuống núi.Chờ sau khi bóng dáng của Trần Khiêm và hai người kia đã biến mất.Trong góc biệt thự. Một người máu me đầy người bò ra. Anh ta ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.Chính là người mà ban nãy đã bị Trần Khiêm đánh lúc anh đang lên núi.Cũng là người duy nhất còn sống.Anh ta cố gắng lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số.“Cậu Ba đã xảy ra chuyện, nhanh chóng thông báo. cho Nhị trưởng lão, sai người sang đây. Người này là cao thủ đỉnh cấp, hẳn cũng là người của gia tộc thần bí, đại khái hơn sáu mươi tuổi, ông ta đã bắt cậu Ba đi rồi!”Người này báo cáo.“Cái gì? Cũng là người của gia tộc thần bí? Cậu tìm cách theo dõi, tôi sẽ thông báo cho Nhị trưởng lão ngay!"Sau khi nói với người ở đầu bên kia điện thoại xong.Thì vội vã đến một gian phòng bí mật.“Gậu nói cái gì? Kiếm Nhi bị người ta bắt đi? Ai lại to gan như vậy?”Mạc Trường Không nghe vậy thì trợn mắt, tức điêt“Không biết ạ, nhưng mà cấp dưới của cậu Ba báo cáo rằng người nọ khoảng sáu mươi tuổi, thực lực chẳng kém gì Nhị trưởng lão, đám người cậu Ba không phải là đối thủ của người đó, bắt cậu Ba đi về phía khu vực Vân Quý rồi!"“Khu vực Vân Quý? Là ai nhỉ?”Khóe miệng Mạc Trường Không run rẩy nói.“Bốp!”Mạc Trường Không phẫn nộ đập nát một chiếc bàn.“Không cần biết là ai, đi điều tra cho tôi, tôi sẽ không buông tha cho ông tai”Mạc Trường Không tức giận.Cấp dưới kia nói: “Nhị trưởng lão, ông nói thử xem, có khi nào là nhà họ Trần ra tay không?”“Không đâu. Thứ nhất, trước mắt Trần Cận Đông không to gan như vậy. Thứ hai, cho dù cậu ta to gan như thế thì cũng không đủ sức để làm. Chuyện này, e là có gì đó kỳ lại"Mạc Trường Không bình tĩnh phân tích.Sau đó ngẩng đầu lên: “Bây giờ thông báo ngay, lập tức đi chèn ép những thế lực của nhà họ Trần, bảo bọn họ nhanh chóng đến khu vực Vân Quý, phải tìm cho ra Kiếm Nhi!”“Kiếm Nhi, con không thể xảy ra chuyện gì được!”Mạc Trường Không thầm thở dài...Kinh mạch ở hai cánh tay của Mạc Kiếm đều bị bẻ gãy.

Mắt Mạc Kiếm đỏ bừng, không ngờ người này lại tàn nhẫn như vậy.

“đi với tôi đến một nơi!”

Người áo đen lạnh lùng nói.

Sau đó nhấc Mạc Kiếm đã ủ rũ như chó chết lên.

Anh lại chỉ vào một tên cấp dưới đang đứng trong phòng, sợ đến mức im như ve sâu mùa đông: “Cậu, cõng cậu ta cho tôi! Chúng ta đi!”

Người áo đen ném Mạc Kiếm đã không thể nhúc nhích cho tên đàn em kia, sau đó dẫn họ ra ngoài núi Vân Đỉnh.

Nhưng mà, lúc ra khỏi cửa, Trần Khiêm cố tình nhìn thoáng vào một góc trong biệt thự, khẽ nhếch miệng cười.

Rồi đưa hai người xuống núi.

Chờ sau khi bóng dáng của Trần Khiêm và hai người kia đã biến mất.

Trong góc biệt thự. Một người máu me đầy người bò ra. Anh ta ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.

Chính là người mà ban nãy đã bị Trần Khiêm đánh lúc anh đang lên núi.

Cũng là người duy nhất còn sống.

Anh ta cố gắng lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số.

“Cậu Ba đã xảy ra chuyện, nhanh chóng thông báo. cho Nhị trưởng lão, sai người sang đây. Người này là cao thủ đỉnh cấp, hẳn cũng là người của gia tộc thần bí, đại khái hơn sáu mươi tuổi, ông ta đã bắt cậu Ba đi rồi!”

Người này báo cáo.

“Cái gì? Cũng là người của gia tộc thần bí? Cậu tìm cách theo dõi, tôi sẽ thông báo cho Nhị trưởng lão ngay!"

Sau khi nói với người ở đầu bên kia điện thoại xong.

Thì vội vã đến một gian phòng bí mật.

“Gậu nói cái gì? Kiếm Nhi bị người ta bắt đi? Ai lại to gan như vậy?”

Mạc Trường Không nghe vậy thì trợn mắt, tức điêt

“Không biết ạ, nhưng mà cấp dưới của cậu Ba báo cáo rằng người nọ khoảng sáu mươi tuổi, thực lực chẳng kém gì Nhị trưởng lão, đám người cậu Ba không phải là đối thủ của người đó, bắt cậu Ba đi về phía khu vực Vân Quý rồi!"

“Khu vực Vân Quý? Là ai nhỉ?”

Khóe miệng Mạc Trường Không run rẩy nói.

“Bốp!”

Mạc Trường Không phẫn nộ đập nát một chiếc bàn.

“Không cần biết là ai, đi điều tra cho tôi, tôi sẽ không buông tha cho ông tai”

Mạc Trường Không tức giận.

Cấp dưới kia nói: “Nhị trưởng lão, ông nói thử xem, có khi nào là nhà họ Trần ra tay không?”

“Không đâu. Thứ nhất, trước mắt Trần Cận Đông không to gan như vậy. Thứ hai, cho dù cậu ta to gan như thế thì cũng không đủ sức để làm. Chuyện này, e là có gì đó kỳ lại"

Mạc Trường Không bình tĩnh phân tích.

Sau đó ngẩng đầu lên: “Bây giờ thông báo ngay, lập tức đi chèn ép những thế lực của nhà họ Trần, bảo bọn họ nhanh chóng đến khu vực Vân Quý, phải tìm cho ra Kiếm Nhi!”

“Kiếm Nhi, con không thể xảy ra chuyện gì được!”

Mạc Trường Không thầm thở dài...

Kinh mạch ở hai cánh tay của Mạc Kiếm đều bị bẻ gãy.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mắt Mạc Kiếm đỏ bừng, không ngờ người này lại tàn nhẫn như vậy.“đi với tôi đến một nơi!”Người áo đen lạnh lùng nói.Sau đó nhấc Mạc Kiếm đã ủ rũ như chó chết lên.Anh lại chỉ vào một tên cấp dưới đang đứng trong phòng, sợ đến mức im như ve sâu mùa đông: “Cậu, cõng cậu ta cho tôi! Chúng ta đi!”Người áo đen ném Mạc Kiếm đã không thể nhúc nhích cho tên đàn em kia, sau đó dẫn họ ra ngoài núi Vân Đỉnh.Nhưng mà, lúc ra khỏi cửa, Trần Khiêm cố tình nhìn thoáng vào một góc trong biệt thự, khẽ nhếch miệng cười.Rồi đưa hai người xuống núi.Chờ sau khi bóng dáng của Trần Khiêm và hai người kia đã biến mất.Trong góc biệt thự. Một người máu me đầy người bò ra. Anh ta ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.Chính là người mà ban nãy đã bị Trần Khiêm đánh lúc anh đang lên núi.Cũng là người duy nhất còn sống.Anh ta cố gắng lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số.“Cậu Ba đã xảy ra chuyện, nhanh chóng thông báo. cho Nhị trưởng lão, sai người sang đây. Người này là cao thủ đỉnh cấp, hẳn cũng là người của gia tộc thần bí, đại khái hơn sáu mươi tuổi, ông ta đã bắt cậu Ba đi rồi!”Người này báo cáo.“Cái gì? Cũng là người của gia tộc thần bí? Cậu tìm cách theo dõi, tôi sẽ thông báo cho Nhị trưởng lão ngay!"Sau khi nói với người ở đầu bên kia điện thoại xong.Thì vội vã đến một gian phòng bí mật.“Gậu nói cái gì? Kiếm Nhi bị người ta bắt đi? Ai lại to gan như vậy?”Mạc Trường Không nghe vậy thì trợn mắt, tức điêt“Không biết ạ, nhưng mà cấp dưới của cậu Ba báo cáo rằng người nọ khoảng sáu mươi tuổi, thực lực chẳng kém gì Nhị trưởng lão, đám người cậu Ba không phải là đối thủ của người đó, bắt cậu Ba đi về phía khu vực Vân Quý rồi!"“Khu vực Vân Quý? Là ai nhỉ?”Khóe miệng Mạc Trường Không run rẩy nói.“Bốp!”Mạc Trường Không phẫn nộ đập nát một chiếc bàn.“Không cần biết là ai, đi điều tra cho tôi, tôi sẽ không buông tha cho ông tai”Mạc Trường Không tức giận.Cấp dưới kia nói: “Nhị trưởng lão, ông nói thử xem, có khi nào là nhà họ Trần ra tay không?”“Không đâu. Thứ nhất, trước mắt Trần Cận Đông không to gan như vậy. Thứ hai, cho dù cậu ta to gan như thế thì cũng không đủ sức để làm. Chuyện này, e là có gì đó kỳ lại"Mạc Trường Không bình tĩnh phân tích.Sau đó ngẩng đầu lên: “Bây giờ thông báo ngay, lập tức đi chèn ép những thế lực của nhà họ Trần, bảo bọn họ nhanh chóng đến khu vực Vân Quý, phải tìm cho ra Kiếm Nhi!”“Kiếm Nhi, con không thể xảy ra chuyện gì được!”Mạc Trường Không thầm thở dài...Kinh mạch ở hai cánh tay của Mạc Kiếm đều bị bẻ gãy.

Chương 1206: Mạc Trường Không tức giận