Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1211: Ông muốn đưa tôi đi đâu
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Chàng trai mập mạp ngơ ngác.“Này mấy anh giai, đừng nói mấy anh là cướp nhé?” “Không muốn chết thì cút ra chỗ khác!” Người vạm vỡ đẩy chàng trai mập mạp ra.Mà người áo đen cũng dẫn hai chàng trai trẻ tuổi yếu ớt đến.Đứng bên cạnh nhìn. “Chăm sóc tôi? Chăm sóc thế nào đây?” Cô gái cười quyến rũ hỏi.“Ha ha ha! Cưng muốn chăm sóc thế nào thì tụi anh sẽ chăm sóc thế ấy!”Nói xong, đám người này muốn nhào qua.“Đại ca của các anh, tên Lý Hổ đúng không?”Cô gái chợt hỏi.“Hả? Sao... sao cô lại biết?”Đám người vạm vỡ nhìn nhau.“Tất nhiên là tôi biết rồi, bởi vì không bao lâu nữa, anh ta sẽ chết trên tay tôi, giống hệt đám rưồi muỗi chúng mày thôi!”Cô gái cười mỉa.“Cái gì?”Mà đúng lúc này, bỗng dưng cô gái chuyển động, tốc độ rất nhanh, một luồng ánh sáng bạc chợt lóe, trong tay cô ta là một thanh dao ngắn.Xoet xoetII!Ánh sáng lóe lên, cổ họng của bốn người trực tiếp bị cắt đứt.“AChàng trai mập mạp sợ đến mức rùng mình, hét lên thảm thiết.Người mặc áo khoác đen cũng khẽ nhếch mắt.Sau đó thu hồi ánh mắt.“Cậu, nếu không muốn chết thì khiêng rương lên đi theo tôi đến một nơi, xong việc, tôi sẽ cho cậu một trăm nghìn!”Cô gái liếc mắt nhìn chàng trai mập mạp.Sau đó lại chậm rãi nìn về phía ba người bên kia.Nhíu chặt mày.Người mặc áo khoác màu đen, kỳ lạ quá!Cô gái thầm nghĩ.Nhưng hiển nhiên cô ta cũng có chuyện quan trọng cần làm.Lập tức ngồi xổm xuống, sau khi tháo thiết bị thông tin của bốn người này xuống thì rời đi, chàng trai mập mạp im như ve sầu mùa đông cũng đi.“Sư phụ, tiền bối, ông... cuối cùng ông muốn đưa tôi đi đâu? Nếu ông muốn tiền, tôi sẽ đưa tiền cho ông, nhà tôi có rất nhiều tiền. Ông muốn gì nhà họ Mạc tôi cũng sẽ cho ông, xin ông hãy thả tôi ra, bây giờ tôi vừa đói vừa khát!”Mà hai chàng trai trẻ tuổi này, không phải ai khác, chính là Mạc Kiếm và cấp dưới của anh ta.Dọc đường đi, anh ta không dám nói chuyện.Bây giờ đến chỗ núi sâu này, anh ta mới dám lên tiếng.“Đằng trước!”Người áo đen nói.“Nơi này à?” Mạc Kiếm ngạc nhiên.“Bây giờ nhà họ Mạc đang tìm cậu, chắc hẳn là tìm phát điên lên Hơn nữa lực lượng che trời lấp đất đang chạy về phía này. Một khi anh mất tích, chỉ sợ không bao lâu sau, toàn bộ Hoa Hạ này sẽ bị lật hết cả lên!”Người áo đen nói.
Chàng trai mập mạp ngơ ngác.
“Này mấy anh giai, đừng nói mấy anh là cướp nhé?” “Không muốn chết thì cút ra chỗ khác!” Người vạm vỡ đẩy chàng trai mập mạp ra.
Mà người áo đen cũng dẫn hai chàng trai trẻ tuổi yếu ớt đến.
Đứng bên cạnh nhìn. “Chăm sóc tôi? Chăm sóc thế nào đây?” Cô gái cười quyến rũ hỏi.
“Ha ha ha! Cưng muốn chăm sóc thế nào thì tụi anh sẽ chăm sóc thế ấy!”
Nói xong, đám người này muốn nhào qua.
“Đại ca của các anh, tên Lý Hổ đúng không?”
Cô gái chợt hỏi.
“Hả? Sao... sao cô lại biết?”
Đám người vạm vỡ nhìn nhau.
“Tất nhiên là tôi biết rồi, bởi vì không bao lâu nữa, anh ta sẽ chết trên tay tôi, giống hệt đám rưồi muỗi chúng mày thôi!”
Cô gái cười mỉa.
“Cái gì?”
Mà đúng lúc này, bỗng dưng cô gái chuyển động, tốc độ rất nhanh, một luồng ánh sáng bạc chợt lóe, trong tay cô ta là một thanh dao ngắn.
Xoet xoetII!
Ánh sáng lóe lên, cổ họng của bốn người trực tiếp bị cắt đứt.
“A
Chàng trai mập mạp sợ đến mức rùng mình, hét lên thảm thiết.
Người mặc áo khoác đen cũng khẽ nhếch mắt.
Sau đó thu hồi ánh mắt.
“Cậu, nếu không muốn chết thì khiêng rương lên đi theo tôi đến một nơi, xong việc, tôi sẽ cho cậu một trăm nghìn!”
Cô gái liếc mắt nhìn chàng trai mập mạp.
Sau đó lại chậm rãi nìn về phía ba người bên kia.
Nhíu chặt mày.
Người mặc áo khoác màu đen, kỳ lạ quá!
Cô gái thầm nghĩ.
Nhưng hiển nhiên cô ta cũng có chuyện quan trọng cần làm.
Lập tức ngồi xổm xuống, sau khi tháo thiết bị thông tin của bốn người này xuống thì rời đi, chàng trai mập mạp im như ve sầu mùa đông cũng đi.
“Sư phụ, tiền bối, ông... cuối cùng ông muốn đưa tôi đi đâu? Nếu ông muốn tiền, tôi sẽ đưa tiền cho ông, nhà tôi có rất nhiều tiền. Ông muốn gì nhà họ Mạc tôi cũng sẽ cho ông, xin ông hãy thả tôi ra, bây giờ tôi vừa đói vừa khát!”
Mà hai chàng trai trẻ tuổi này, không phải ai khác, chính là Mạc Kiếm và cấp dưới của anh ta.
Dọc đường đi, anh ta không dám nói chuyện.
Bây giờ đến chỗ núi sâu này, anh ta mới dám lên tiếng.
“Đằng trước!”
Người áo đen nói.
“Nơi này à?” Mạc Kiếm ngạc nhiên.
“Bây giờ nhà họ Mạc đang tìm cậu, chắc hẳn là tìm phát điên lên Hơn nữa lực lượng che trời lấp đất đang chạy về phía này. Một khi anh mất tích, chỉ sợ không bao lâu sau, toàn bộ Hoa Hạ này sẽ bị lật hết cả lên!”
Người áo đen nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Chàng trai mập mạp ngơ ngác.“Này mấy anh giai, đừng nói mấy anh là cướp nhé?” “Không muốn chết thì cút ra chỗ khác!” Người vạm vỡ đẩy chàng trai mập mạp ra.Mà người áo đen cũng dẫn hai chàng trai trẻ tuổi yếu ớt đến.Đứng bên cạnh nhìn. “Chăm sóc tôi? Chăm sóc thế nào đây?” Cô gái cười quyến rũ hỏi.“Ha ha ha! Cưng muốn chăm sóc thế nào thì tụi anh sẽ chăm sóc thế ấy!”Nói xong, đám người này muốn nhào qua.“Đại ca của các anh, tên Lý Hổ đúng không?”Cô gái chợt hỏi.“Hả? Sao... sao cô lại biết?”Đám người vạm vỡ nhìn nhau.“Tất nhiên là tôi biết rồi, bởi vì không bao lâu nữa, anh ta sẽ chết trên tay tôi, giống hệt đám rưồi muỗi chúng mày thôi!”Cô gái cười mỉa.“Cái gì?”Mà đúng lúc này, bỗng dưng cô gái chuyển động, tốc độ rất nhanh, một luồng ánh sáng bạc chợt lóe, trong tay cô ta là một thanh dao ngắn.Xoet xoetII!Ánh sáng lóe lên, cổ họng của bốn người trực tiếp bị cắt đứt.“AChàng trai mập mạp sợ đến mức rùng mình, hét lên thảm thiết.Người mặc áo khoác đen cũng khẽ nhếch mắt.Sau đó thu hồi ánh mắt.“Cậu, nếu không muốn chết thì khiêng rương lên đi theo tôi đến một nơi, xong việc, tôi sẽ cho cậu một trăm nghìn!”Cô gái liếc mắt nhìn chàng trai mập mạp.Sau đó lại chậm rãi nìn về phía ba người bên kia.Nhíu chặt mày.Người mặc áo khoác màu đen, kỳ lạ quá!Cô gái thầm nghĩ.Nhưng hiển nhiên cô ta cũng có chuyện quan trọng cần làm.Lập tức ngồi xổm xuống, sau khi tháo thiết bị thông tin của bốn người này xuống thì rời đi, chàng trai mập mạp im như ve sầu mùa đông cũng đi.“Sư phụ, tiền bối, ông... cuối cùng ông muốn đưa tôi đi đâu? Nếu ông muốn tiền, tôi sẽ đưa tiền cho ông, nhà tôi có rất nhiều tiền. Ông muốn gì nhà họ Mạc tôi cũng sẽ cho ông, xin ông hãy thả tôi ra, bây giờ tôi vừa đói vừa khát!”Mà hai chàng trai trẻ tuổi này, không phải ai khác, chính là Mạc Kiếm và cấp dưới của anh ta.Dọc đường đi, anh ta không dám nói chuyện.Bây giờ đến chỗ núi sâu này, anh ta mới dám lên tiếng.“Đằng trước!”Người áo đen nói.“Nơi này à?” Mạc Kiếm ngạc nhiên.“Bây giờ nhà họ Mạc đang tìm cậu, chắc hẳn là tìm phát điên lên Hơn nữa lực lượng che trời lấp đất đang chạy về phía này. Một khi anh mất tích, chỉ sợ không bao lâu sau, toàn bộ Hoa Hạ này sẽ bị lật hết cả lên!”Người áo đen nói.