Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1210: Tụi anh chăm sóc em nha
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Không có thật mài!” Gô gái nhíu mày nói.“Thôi đi nhóc mập, ba tệ thôi mà, người ta cũng là gái đẹp, thôi thì cho người ta ba đồng đi!”Người trên xe cười nói.“Haiz, thật tình, có loại con gái thế này nữa à, muốn ăn thức ăn mà lại không muốn trả tiền!”Chàng trai mập mạp dẩu môi.Cô gái càng nhíu chặt hơn.Mắt của cô gái xinh đẹp ánh lên sự tàn nhẫn.“Được thôi, nếu cậu muốn có tiền, đợi lát nữa xuống xe chung với tôi, đừng nói là ba tệ, cho dù ba nghìn tệ tôi cũng đưa cho cậu, cậu có dám không?”Cô gái lạnh lùng nói.“Hừ, làm gì không dám, cô nói rồi đó, đưa tôi ba nghìn!”Chàng trai mập mạp hừ lạnh. “Được!”Cô gái hít một hơi thật sâu.Mà người áo đen lại nhìn cô gái một cái, mắt khế nhướn rồi thu hồi ánh mắt.“Tài xế, dừng xel” Không bao lâu sau, cô gái chợt nói.“Dừng ở đây hả? Cô gái xinh đẹp, chỗ này khỉ ho có gáy trước không có thôn sau không có tiệm đó?”Tài xế tốt bụng nhắc nhở.“Lo chuyện bao đồng!”Cô gái lạnh lùng nói.Tài xế bất đắc dĩ, đành phải ngừng xe lại.Sau khi cô gái liếc chàng trai mập mạp xong thì cầm một cái rương màu trắng xuống.“Hừ, cô đã nói là đưa tôi ba nghìn!”Chàng trai mập mạp cũng ôm bánh quy xuống theo.Nhưng chuyện làm tài xế thấy lạ đó là, phía sau bọn họ, người mặc áo khoác màu đen và hai chàng trai trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt cũng xuống xe.Ngoài ra còn có bốn người vạm vỡ cũng khiêng hành lý xuống xe.“Có chuyện gì vậy? Sao lại xuống giữa chừng hết thế?”Nhưng tài xế cũng là một tài xế già, không hỏi nhiều, lái xe đi ngay.Mấy người đều đi đến một phần đất bằng phẳng của một cánh đồng hoang vu.“Này, đưa tiền cho tôi!” Chàng trai mập mạp nói với cô gái.Lúc này cô gái mới đứng lại, sau đó cười nói: “Đã thấy chưa, tiền của cậu, ở sau lưng cậu đó!”“Sau lưng? Đó là người, đâu phải tiền?” Chàng trai mập mạp hỏi.“Anh hai, cô em xinh đẹp này chờ chúng ta này, lần này có chuyện vui rồi, ha ha hai”Một người vạm vỡ nói.Sau đó, bốn người ném hành lý đi, nhanh chóng bước lên bao vây cô gái áo đen.“Sao vậy cô em xinh đẹp? Một mình buồn tẻ à? Chỉ bằng tụi anh chăm sóc em nha?”Người vạm vỡ nói.
“Không có thật mài!” Gô gái nhíu mày nói.
“Thôi đi nhóc mập, ba tệ thôi mà, người ta cũng là gái đẹp, thôi thì cho người ta ba đồng đi!”
Người trên xe cười nói.
“Haiz, thật tình, có loại con gái thế này nữa à, muốn ăn thức ăn mà lại không muốn trả tiền!”
Chàng trai mập mạp dẩu môi.
Cô gái càng nhíu chặt hơn.
Mắt của cô gái xinh đẹp ánh lên sự tàn nhẫn.
“Được thôi, nếu cậu muốn có tiền, đợi lát nữa xuống xe chung với tôi, đừng nói là ba tệ, cho dù ba nghìn tệ tôi cũng đưa cho cậu, cậu có dám không?”
Cô gái lạnh lùng nói.
“Hừ, làm gì không dám, cô nói rồi đó, đưa tôi ba nghìn!”
Chàng trai mập mạp hừ lạnh. “Được!”
Cô gái hít một hơi thật sâu.
Mà người áo đen lại nhìn cô gái một cái, mắt khế nhướn rồi thu hồi ánh mắt.
“Tài xế, dừng xel” Không bao lâu sau, cô gái chợt nói.
“Dừng ở đây hả? Cô gái xinh đẹp, chỗ này khỉ ho có gáy trước không có thôn sau không có tiệm đó?”
Tài xế tốt bụng nhắc nhở.
“Lo chuyện bao đồng!”
Cô gái lạnh lùng nói.
Tài xế bất đắc dĩ, đành phải ngừng xe lại.
Sau khi cô gái liếc chàng trai mập mạp xong thì cầm một cái rương màu trắng xuống.
“Hừ, cô đã nói là đưa tôi ba nghìn!”
Chàng trai mập mạp cũng ôm bánh quy xuống theo.
Nhưng chuyện làm tài xế thấy lạ đó là, phía sau bọn họ, người mặc áo khoác màu đen và hai chàng trai trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt cũng xuống xe.
Ngoài ra còn có bốn người vạm vỡ cũng khiêng hành lý xuống xe.
“Có chuyện gì vậy? Sao lại xuống giữa chừng hết thế?”
Nhưng tài xế cũng là một tài xế già, không hỏi nhiều, lái xe đi ngay.
Mấy người đều đi đến một phần đất bằng phẳng của một cánh đồng hoang vu.
“Này, đưa tiền cho tôi!” Chàng trai mập mạp nói với cô gái.
Lúc này cô gái mới đứng lại, sau đó cười nói: “Đã thấy chưa, tiền của cậu, ở sau lưng cậu đó!”
“Sau lưng? Đó là người, đâu phải tiền?” Chàng trai mập mạp hỏi.
“Anh hai, cô em xinh đẹp này chờ chúng ta này, lần này có chuyện vui rồi, ha ha hai”
Một người vạm vỡ nói.
Sau đó, bốn người ném hành lý đi, nhanh chóng bước lên bao vây cô gái áo đen.
“Sao vậy cô em xinh đẹp? Một mình buồn tẻ à? Chỉ bằng tụi anh chăm sóc em nha?”
Người vạm vỡ nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Không có thật mài!” Gô gái nhíu mày nói.“Thôi đi nhóc mập, ba tệ thôi mà, người ta cũng là gái đẹp, thôi thì cho người ta ba đồng đi!”Người trên xe cười nói.“Haiz, thật tình, có loại con gái thế này nữa à, muốn ăn thức ăn mà lại không muốn trả tiền!”Chàng trai mập mạp dẩu môi.Cô gái càng nhíu chặt hơn.Mắt của cô gái xinh đẹp ánh lên sự tàn nhẫn.“Được thôi, nếu cậu muốn có tiền, đợi lát nữa xuống xe chung với tôi, đừng nói là ba tệ, cho dù ba nghìn tệ tôi cũng đưa cho cậu, cậu có dám không?”Cô gái lạnh lùng nói.“Hừ, làm gì không dám, cô nói rồi đó, đưa tôi ba nghìn!”Chàng trai mập mạp hừ lạnh. “Được!”Cô gái hít một hơi thật sâu.Mà người áo đen lại nhìn cô gái một cái, mắt khế nhướn rồi thu hồi ánh mắt.“Tài xế, dừng xel” Không bao lâu sau, cô gái chợt nói.“Dừng ở đây hả? Cô gái xinh đẹp, chỗ này khỉ ho có gáy trước không có thôn sau không có tiệm đó?”Tài xế tốt bụng nhắc nhở.“Lo chuyện bao đồng!”Cô gái lạnh lùng nói.Tài xế bất đắc dĩ, đành phải ngừng xe lại.Sau khi cô gái liếc chàng trai mập mạp xong thì cầm một cái rương màu trắng xuống.“Hừ, cô đã nói là đưa tôi ba nghìn!”Chàng trai mập mạp cũng ôm bánh quy xuống theo.Nhưng chuyện làm tài xế thấy lạ đó là, phía sau bọn họ, người mặc áo khoác màu đen và hai chàng trai trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt cũng xuống xe.Ngoài ra còn có bốn người vạm vỡ cũng khiêng hành lý xuống xe.“Có chuyện gì vậy? Sao lại xuống giữa chừng hết thế?”Nhưng tài xế cũng là một tài xế già, không hỏi nhiều, lái xe đi ngay.Mấy người đều đi đến một phần đất bằng phẳng của một cánh đồng hoang vu.“Này, đưa tiền cho tôi!” Chàng trai mập mạp nói với cô gái.Lúc này cô gái mới đứng lại, sau đó cười nói: “Đã thấy chưa, tiền của cậu, ở sau lưng cậu đó!”“Sau lưng? Đó là người, đâu phải tiền?” Chàng trai mập mạp hỏi.“Anh hai, cô em xinh đẹp này chờ chúng ta này, lần này có chuyện vui rồi, ha ha hai”Một người vạm vỡ nói.Sau đó, bốn người ném hành lý đi, nhanh chóng bước lên bao vây cô gái áo đen.“Sao vậy cô em xinh đẹp? Một mình buồn tẻ à? Chỉ bằng tụi anh chăm sóc em nha?”Người vạm vỡ nói.