Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1234: Mạnh mẽ quá đi

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nói rồi hai người Tân Noãn bước ra ngoài. Vốn dĩ anh ta đã đậu xe vào sạp hàng ven đường.Nhưng bây giờ có một đoàn xe đang dừng thẳng giữa đường.Cứ như vậy, hiển nhiên các phương tiện muốn vượt qua đoàn xe không thể vượt được.Xe của anh ta đã chặn đoàn xe đăng sau.“Anh nhìn đi, không phải lỗi tại xe chúng tôi, đoàn xe này chặn đường nên tại sao chúng tôi phải dời xe?”Bây giờ, Tân Noãn không phục nói.Ban nãy bị nhân viên này sỉ nhục như vậy, không tức giận mới là lạ.“Cô đi xe gì mà muốn sánh với đoàn xe người ta? Đi ra ngoài thì phải biết luật, tốt nhất nghe lời tôi khuyên, nhanh chân dời xe ra chỗ khác. Nếu không lúc xảy ra chuyện rồi thì Ngô béo Ngô ốm gì đó không chịu trách nhiệm nổi đâu!”Nhân viên cười gän.“Nghe nói những người sử dụng đoàn xe đều là người có chỗ đứng, có thế lực ở thị trấn Tháp Câu!?”Bạn trai Tân Noãn nói.“Hiểu thì tốt!”Nhân viên công tác nói xong thì đi.“Tiểu Noãn, mình dời xe đi thôi, nếu đắc tội với các ông trùm địa phương, ngay cả cậu cũng không chống lại được đâu!”“Được thôi!”Tần Noãn thè lưỡi.Đồng thời nhìn về phía đoàn xe xa xỉ.Cực kỳ hâm mộ.Thật ra không riêng gì Tân Noãn mà ngay cả những người đi đường xung quanh cũng rất hâm mộ.Đúng vậy, ai không muốn oai phong như vậy, ai mà không muốn ngang ngược khắp phố.Dừng một loạt xe ngay giữa đường, nhưng không ai dám nói gì.Khí phách biết bao. Tân Noãn đã hiểu rồi. Nhưng đúng lúc này, cửa xe mở ra.Thì thấy từng hàng từng hàng vệ sĩ áo đen, sắc mặt nghiêm trọng dồn dập bước xuống xe.Trang nghiêm như thể cung kính chào đón vị vua trong lòng họ.Khí thế phi phàm.“Đây là thế lực ở thị trấn Tháp Câu chúng ta hả?”“Trông không giống lắm, thị trấn Tháp Câu, cho dù là thế lực ở Thiên Thành cũng chưa bao giờ thấy đội ngũ nào hùng hồn như vậy!”“Chẳng lẽ là thế lực mới ở chỗ chúng †a?”“Cảm thấy mạnh mẽ quá đi!”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nói rồi hai người Tân Noãn bước ra ngoài. Vốn dĩ anh ta đã đậu xe vào sạp hàng ven đường.Nhưng bây giờ có một đoàn xe đang dừng thẳng giữa đường.Cứ như vậy, hiển nhiên các phương tiện muốn vượt qua đoàn xe không thể vượt được.Xe của anh ta đã chặn đoàn xe đăng sau.“Anh nhìn đi, không phải lỗi tại xe chúng tôi, đoàn xe này chặn đường nên tại sao chúng tôi phải dời xe?”Bây giờ, Tân Noãn không phục nói.Ban nãy bị nhân viên này sỉ nhục như vậy, không tức giận mới là lạ.“Cô đi xe gì mà muốn sánh với đoàn xe người ta? Đi ra ngoài thì phải biết luật, tốt nhất nghe lời tôi khuyên, nhanh chân dời xe ra chỗ khác. Nếu không lúc xảy ra chuyện rồi thì Ngô béo Ngô ốm gì đó không chịu trách nhiệm nổi đâu!”Nhân viên cười gän.“Nghe nói những người sử dụng đoàn xe đều là người có chỗ đứng, có thế lực ở thị trấn Tháp Câu!?”Bạn trai Tân Noãn nói.“Hiểu thì tốt!”Nhân viên công tác nói xong thì đi.“Tiểu Noãn, mình dời xe đi thôi, nếu đắc tội với các ông trùm địa phương, ngay cả cậu cũng không chống lại được đâu!”“Được thôi!”Tần Noãn thè lưỡi.Đồng thời nhìn về phía đoàn xe xa xỉ.Cực kỳ hâm mộ.Thật ra không riêng gì Tân Noãn mà ngay cả những người đi đường xung quanh cũng rất hâm mộ.Đúng vậy, ai không muốn oai phong như vậy, ai mà không muốn ngang ngược khắp phố.Dừng một loạt xe ngay giữa đường, nhưng không ai dám nói gì.Khí phách biết bao. Tân Noãn đã hiểu rồi. Nhưng đúng lúc này, cửa xe mở ra.Thì thấy từng hàng từng hàng vệ sĩ áo đen, sắc mặt nghiêm trọng dồn dập bước xuống xe.Trang nghiêm như thể cung kính chào đón vị vua trong lòng họ.Khí thế phi phàm.“Đây là thế lực ở thị trấn Tháp Câu chúng ta hả?”“Trông không giống lắm, thị trấn Tháp Câu, cho dù là thế lực ở Thiên Thành cũng chưa bao giờ thấy đội ngũ nào hùng hồn như vậy!”“Chẳng lẽ là thế lực mới ở chỗ chúng †a?”“Cảm thấy mạnh mẽ quá đi!”

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Nói rồi hai người Tân Noãn bước ra ngoài. Vốn dĩ anh ta đã đậu xe vào sạp hàng ven đường.Nhưng bây giờ có một đoàn xe đang dừng thẳng giữa đường.Cứ như vậy, hiển nhiên các phương tiện muốn vượt qua đoàn xe không thể vượt được.Xe của anh ta đã chặn đoàn xe đăng sau.“Anh nhìn đi, không phải lỗi tại xe chúng tôi, đoàn xe này chặn đường nên tại sao chúng tôi phải dời xe?”Bây giờ, Tân Noãn không phục nói.Ban nãy bị nhân viên này sỉ nhục như vậy, không tức giận mới là lạ.“Cô đi xe gì mà muốn sánh với đoàn xe người ta? Đi ra ngoài thì phải biết luật, tốt nhất nghe lời tôi khuyên, nhanh chân dời xe ra chỗ khác. Nếu không lúc xảy ra chuyện rồi thì Ngô béo Ngô ốm gì đó không chịu trách nhiệm nổi đâu!”Nhân viên cười gän.“Nghe nói những người sử dụng đoàn xe đều là người có chỗ đứng, có thế lực ở thị trấn Tháp Câu!?”Bạn trai Tân Noãn nói.“Hiểu thì tốt!”Nhân viên công tác nói xong thì đi.“Tiểu Noãn, mình dời xe đi thôi, nếu đắc tội với các ông trùm địa phương, ngay cả cậu cũng không chống lại được đâu!”“Được thôi!”Tần Noãn thè lưỡi.Đồng thời nhìn về phía đoàn xe xa xỉ.Cực kỳ hâm mộ.Thật ra không riêng gì Tân Noãn mà ngay cả những người đi đường xung quanh cũng rất hâm mộ.Đúng vậy, ai không muốn oai phong như vậy, ai mà không muốn ngang ngược khắp phố.Dừng một loạt xe ngay giữa đường, nhưng không ai dám nói gì.Khí phách biết bao. Tân Noãn đã hiểu rồi. Nhưng đúng lúc này, cửa xe mở ra.Thì thấy từng hàng từng hàng vệ sĩ áo đen, sắc mặt nghiêm trọng dồn dập bước xuống xe.Trang nghiêm như thể cung kính chào đón vị vua trong lòng họ.Khí thế phi phàm.“Đây là thế lực ở thị trấn Tháp Câu chúng ta hả?”“Trông không giống lắm, thị trấn Tháp Câu, cho dù là thế lực ở Thiên Thành cũng chưa bao giờ thấy đội ngũ nào hùng hồn như vậy!”“Chẳng lẽ là thế lực mới ở chỗ chúng †a?”“Cảm thấy mạnh mẽ quá đi!”

Chương 1234: Mạnh mẽ quá đi