Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1237: Đúng là chúng tôi đã nhìn lầm

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mà đám Kim Điêu không ngờ nhóm người Tập đoàn Thiên Long này lại không khách sáo chút nào.Xem ra bọn họ cực kỳ tự tin.Nếu lần này không ra oai với họ trước, sau này muốn thuần hóa, e là sẽ khó hơn!'Thoáng chốc hội văn võ đã bắt đầu. Ở trung tâm là một khoảng sân lớn.Mà năm thế lực cũng sai đàn em mạnh mẽ của mình ra.Bên phía Trần Khiêm thì là vài anh em Thẩm Vạn Sơn.Trần Khiêm đã tiến hành huấn luyện đặc biệt với nhóm Thẩm Vạn Sơn.Thực lực bây giờ đã mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.Ngay lập tức, mới bắt đầu tranh tài, vừa ra tay đã khiến bốn phía phải kinh ngạc.Đánh đối phương tan tác, không thể ra tay nổi. “Cái gì?”Mà mí mắt của năm người Kim Điêu giật nảy.Vốn dĩ cho rằng Tập đoàn Kim Lăng chẳng khác gì ông chủ của nhà máy dược liệu trước, là loại người thùng rỗng kêu to.Cùng lắm có vài bộ đội đặc chủng làm đàn em để ra vẻ thôi.Nhưng bây giờ vừa nhìn đã thấy không đơn giản chỉ là ra vẻ.Mà năng lực của đám người này rất mạnh mẽ.“Xem ra cậu Trần đây cũng thâm sâu khó dò thật, có đàn em mạnh mẽ như vậy. Xem ra hội văn võ lần này, phân chia thế lực ở thị trấn Tháp Câu, cậu Trần đây chiếm được phần to rồi!”Kim Điêu ngoài cười nhưng trong không cười nói.Dù sao cái bánh năm miếng sẽ khác cái bánh sáu miếng.Hơn nữa, đàn em của Trần Khiêm có khí thế nghiền nát hết tất cả mọi người.Đây không phải là một tín hiệu tốt. 'Trần Khiêm thì im lặng không nói gì. Nhưng năm người Kim Điêu thì càng nhìn.Càng thấy đứng ngồi không yên.Bởi vì đấu từng vòng nên người tên Thẩm Vạn Sơn kia chưa kịp ra tay thì đàn em của bọn họ đã bại trận hết cả rồi.Trong nháy mắt, toàn bộ yến hội đều lặng ngắt như †ờ, có thể nghe được tiếng kim rơi.“Kim lão đại, cảm ơn anh đã khiêm tốn nhường món quà cho năm anh em chúng tôi, thật sự rất cảm ơn!”Giờ phút này, Thẩm Vạn Sơn bước đến nói.Kim Điêu xấu hổ cười: “Đâu có đâu có, chỉ là khôngngờ năng lực của các cậu lại mạnh mẽ như vậy, chúng tôi múa rìu qua mắt thợ rồi!”“Chủ tịch Kim nói sai rồi, người mạnh mẽ chân chính không phải chúng tôi mà là cậu chủ của chúng tôi. Các anh em chúng tôi đi theo cậu chủ huấn luyện!”Thẩm Vạn Sơn lắc đầu mỉm cười nói.“Ồ? Nếu thế thì, năng lực của cậu Trân đây còn mạnh hơn nữa à? Đúng là chúng tôi đã nhìn lầm!”Kim Điêu cười nói. Giờ phút này, hắn đã cảm thấy lòng hơi rối.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mà đám Kim Điêu không ngờ nhóm người Tập đoàn Thiên Long này lại không khách sáo chút nào.Xem ra bọn họ cực kỳ tự tin.Nếu lần này không ra oai với họ trước, sau này muốn thuần hóa, e là sẽ khó hơn!'Thoáng chốc hội văn võ đã bắt đầu. Ở trung tâm là một khoảng sân lớn.Mà năm thế lực cũng sai đàn em mạnh mẽ của mình ra.Bên phía Trần Khiêm thì là vài anh em Thẩm Vạn Sơn.Trần Khiêm đã tiến hành huấn luyện đặc biệt với nhóm Thẩm Vạn Sơn.Thực lực bây giờ đã mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.Ngay lập tức, mới bắt đầu tranh tài, vừa ra tay đã khiến bốn phía phải kinh ngạc.Đánh đối phương tan tác, không thể ra tay nổi. “Cái gì?”Mà mí mắt của năm người Kim Điêu giật nảy.Vốn dĩ cho rằng Tập đoàn Kim Lăng chẳng khác gì ông chủ của nhà máy dược liệu trước, là loại người thùng rỗng kêu to.Cùng lắm có vài bộ đội đặc chủng làm đàn em để ra vẻ thôi.Nhưng bây giờ vừa nhìn đã thấy không đơn giản chỉ là ra vẻ.Mà năng lực của đám người này rất mạnh mẽ.“Xem ra cậu Trần đây cũng thâm sâu khó dò thật, có đàn em mạnh mẽ như vậy. Xem ra hội văn võ lần này, phân chia thế lực ở thị trấn Tháp Câu, cậu Trần đây chiếm được phần to rồi!”Kim Điêu ngoài cười nhưng trong không cười nói.Dù sao cái bánh năm miếng sẽ khác cái bánh sáu miếng.Hơn nữa, đàn em của Trần Khiêm có khí thế nghiền nát hết tất cả mọi người.Đây không phải là một tín hiệu tốt. 'Trần Khiêm thì im lặng không nói gì. Nhưng năm người Kim Điêu thì càng nhìn.Càng thấy đứng ngồi không yên.Bởi vì đấu từng vòng nên người tên Thẩm Vạn Sơn kia chưa kịp ra tay thì đàn em của bọn họ đã bại trận hết cả rồi.Trong nháy mắt, toàn bộ yến hội đều lặng ngắt như †ờ, có thể nghe được tiếng kim rơi.“Kim lão đại, cảm ơn anh đã khiêm tốn nhường món quà cho năm anh em chúng tôi, thật sự rất cảm ơn!”Giờ phút này, Thẩm Vạn Sơn bước đến nói.Kim Điêu xấu hổ cười: “Đâu có đâu có, chỉ là khôngngờ năng lực của các cậu lại mạnh mẽ như vậy, chúng tôi múa rìu qua mắt thợ rồi!”“Chủ tịch Kim nói sai rồi, người mạnh mẽ chân chính không phải chúng tôi mà là cậu chủ của chúng tôi. Các anh em chúng tôi đi theo cậu chủ huấn luyện!”Thẩm Vạn Sơn lắc đầu mỉm cười nói.“Ồ? Nếu thế thì, năng lực của cậu Trân đây còn mạnh hơn nữa à? Đúng là chúng tôi đã nhìn lầm!”Kim Điêu cười nói. Giờ phút này, hắn đã cảm thấy lòng hơi rối.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mà đám Kim Điêu không ngờ nhóm người Tập đoàn Thiên Long này lại không khách sáo chút nào.Xem ra bọn họ cực kỳ tự tin.Nếu lần này không ra oai với họ trước, sau này muốn thuần hóa, e là sẽ khó hơn!'Thoáng chốc hội văn võ đã bắt đầu. Ở trung tâm là một khoảng sân lớn.Mà năm thế lực cũng sai đàn em mạnh mẽ của mình ra.Bên phía Trần Khiêm thì là vài anh em Thẩm Vạn Sơn.Trần Khiêm đã tiến hành huấn luyện đặc biệt với nhóm Thẩm Vạn Sơn.Thực lực bây giờ đã mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.Ngay lập tức, mới bắt đầu tranh tài, vừa ra tay đã khiến bốn phía phải kinh ngạc.Đánh đối phương tan tác, không thể ra tay nổi. “Cái gì?”Mà mí mắt của năm người Kim Điêu giật nảy.Vốn dĩ cho rằng Tập đoàn Kim Lăng chẳng khác gì ông chủ của nhà máy dược liệu trước, là loại người thùng rỗng kêu to.Cùng lắm có vài bộ đội đặc chủng làm đàn em để ra vẻ thôi.Nhưng bây giờ vừa nhìn đã thấy không đơn giản chỉ là ra vẻ.Mà năng lực của đám người này rất mạnh mẽ.“Xem ra cậu Trần đây cũng thâm sâu khó dò thật, có đàn em mạnh mẽ như vậy. Xem ra hội văn võ lần này, phân chia thế lực ở thị trấn Tháp Câu, cậu Trần đây chiếm được phần to rồi!”Kim Điêu ngoài cười nhưng trong không cười nói.Dù sao cái bánh năm miếng sẽ khác cái bánh sáu miếng.Hơn nữa, đàn em của Trần Khiêm có khí thế nghiền nát hết tất cả mọi người.Đây không phải là một tín hiệu tốt. 'Trần Khiêm thì im lặng không nói gì. Nhưng năm người Kim Điêu thì càng nhìn.Càng thấy đứng ngồi không yên.Bởi vì đấu từng vòng nên người tên Thẩm Vạn Sơn kia chưa kịp ra tay thì đàn em của bọn họ đã bại trận hết cả rồi.Trong nháy mắt, toàn bộ yến hội đều lặng ngắt như †ờ, có thể nghe được tiếng kim rơi.“Kim lão đại, cảm ơn anh đã khiêm tốn nhường món quà cho năm anh em chúng tôi, thật sự rất cảm ơn!”Giờ phút này, Thẩm Vạn Sơn bước đến nói.Kim Điêu xấu hổ cười: “Đâu có đâu có, chỉ là khôngngờ năng lực của các cậu lại mạnh mẽ như vậy, chúng tôi múa rìu qua mắt thợ rồi!”“Chủ tịch Kim nói sai rồi, người mạnh mẽ chân chính không phải chúng tôi mà là cậu chủ của chúng tôi. Các anh em chúng tôi đi theo cậu chủ huấn luyện!”Thẩm Vạn Sơn lắc đầu mỉm cười nói.“Ồ? Nếu thế thì, năng lực của cậu Trân đây còn mạnh hơn nữa à? Đúng là chúng tôi đã nhìn lầm!”Kim Điêu cười nói. Giờ phút này, hắn đã cảm thấy lòng hơi rối.

Chương 1237: Đúng là chúng tôi đã nhìn lầm