Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1236: Không đấu thì sao biết được
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Giờ phút này nói: “Nhưng mà mọi người, đại hội văn võ năm nay, ngoài chuyện của Tập đoàn Thiên Long ra thì còn một chuyện khác nữa là phân chia lại thế lực ở thị trấn Tháp Câu chúng ta.... Một khi chuyện này thành công thì tôi không mong chuyện bốn năm trước sẽ tái diễn lại lần nữa!”Cái gọi là đại hội văn võ cũng chỉ là nghe cho oách thôi, thật ra đây chính là đại hội để các thế lực tiến hành phân chia địa bàn.Mà tiêu chuẩn phân chia thì đơn giản hơn nhiều, lực. ai mạnh thì địa bàn người đó nhiều.Bốn năm tổ chức một lần.Mà đấu thực lực là mỗi một ông trùm sẽ sai đàn em của mình ra tranh tài. Người thắng làm vua. Sau đó năm người tiến hành thỏa thuận. Một khi đã ký thì không thể đổi ý.Bốn năm trước, có một thế lực bị cướp địa bàn vốn dĩ thuộc về mình nên vung tay đánh nhau.Phải biết rằng mặc dù tên của thị trấn Tháp Câu là trấn nhưng ít nhất cũng bằng vài cái huyện Bình An.'Tương đương với một thành phố ở phía Bắc Hoa Hạ. Đúng lúc này.“Cậu Trần của Thiên Long đến...”Ngoài cửa, có người kêu.Cũng làm toàn bộ hội trường đang ồn ào chợt yên tĩnh trở lại.Hiển nhiên mọi người đều muốn xem thử cuối cùng người sáng lập nên Tập đoàn Long Thiên là ông trùm phương nào?'Trần Khiêm dẫn vệ sĩ của mình đến.Chỉ có hơn sáu mươi vệ sĩ.Nhưng ai ai cũng trang nghiêm và đầy khí thế.Làm rất nhiều đàn em trong hội trường đều cảm thấy lạnh sống lưng.Trần Khiêm đi thẳng đến bục cao.“Các vị chủ tịch, xin chào!”Trần Khiêm khế mỉm cười.“Chào chủ tịch Trần, mời ngồi!”Vài ông trùm nhìn nhau.Đặc biệt là chú ý đến vệ sĩ sau lưng Trần Khiêm.Xem ra địa vị của thằng nhóc Trần này không đơn giản.Sau khi tán gầu linh tỉnh.Kim Điêu nheo mắt lại cười nói: “Tôi tin rằng cậu Trần Trần đây đã từng nghe nói đến đạ văn võ của thị trấn Tháp Câu chúng ta. Lát nữa sẽ bắt đầu thi đấu, tôi thấy đàn em của chủ tịch Trần, ai cũng vạm vỡ uy phong, không biết chủ tịch Trần có ý định muốn tham gia không, để chúng tôi được học hỏi một chút?!”Ý của Kim Điêu rất tố, Tập đoàn Thiên Long này cũng không giống ông chủ của tập đoàn dược liệu trước.Chỉ lên sân khấu thôi đã không đơn giản.Vì vậy Kim Điêu thử một lần để kiểm tra năng lực của Thiên Long.“Thôi bỏ đi, đàn em của tôi đều để trưng cho đẹp thôi chứ không xài được, sao lại là đối thủ của các anh chứ?”Trần Khiêm nhếch mép lắc đầu.“Chủ tịch Trần khiêm tốn quá! Không đấu thì sao biết được?”Kim Điều cười to.“Được thôi, nếu các anh đã có ý này thì được rồi. Vạn Sơn, lát nữa để đàn em của các anh đây dạy cho vài quy tắc!”Trần Khiêm cười nói.“Được thôi cậu chủ, mấy anh em tụi em cũng muốn học quy tắc!”'Thẩm Vạn Sơn khởi động vai, bình tĩnh cười nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Giờ phút này nói: “Nhưng mà mọi người, đại hội văn võ năm nay, ngoài chuyện của Tập đoàn Thiên Long ra thì còn một chuyện khác nữa là phân chia lại thế lực ở thị trấn Tháp Câu chúng ta.... Một khi chuyện này thành công thì tôi không mong chuyện bốn năm trước sẽ tái diễn lại lần nữa!”Cái gọi là đại hội văn võ cũng chỉ là nghe cho oách thôi, thật ra đây chính là đại hội để các thế lực tiến hành phân chia địa bàn.Mà tiêu chuẩn phân chia thì đơn giản hơn nhiều, lực. ai mạnh thì địa bàn người đó nhiều.Bốn năm tổ chức một lần.Mà đấu thực lực là mỗi một ông trùm sẽ sai đàn em của mình ra tranh tài. Người thắng làm vua. Sau đó năm người tiến hành thỏa thuận. Một khi đã ký thì không thể đổi ý.Bốn năm trước, có một thế lực bị cướp địa bàn vốn dĩ thuộc về mình nên vung tay đánh nhau.Phải biết rằng mặc dù tên của thị trấn Tháp Câu là trấn nhưng ít nhất cũng bằng vài cái huyện Bình An.'Tương đương với một thành phố ở phía Bắc Hoa Hạ. Đúng lúc này.“Cậu Trần của Thiên Long đến...”Ngoài cửa, có người kêu.Cũng làm toàn bộ hội trường đang ồn ào chợt yên tĩnh trở lại.Hiển nhiên mọi người đều muốn xem thử cuối cùng người sáng lập nên Tập đoàn Long Thiên là ông trùm phương nào?'Trần Khiêm dẫn vệ sĩ của mình đến.Chỉ có hơn sáu mươi vệ sĩ.Nhưng ai ai cũng trang nghiêm và đầy khí thế.Làm rất nhiều đàn em trong hội trường đều cảm thấy lạnh sống lưng.Trần Khiêm đi thẳng đến bục cao.“Các vị chủ tịch, xin chào!”Trần Khiêm khế mỉm cười.“Chào chủ tịch Trần, mời ngồi!”Vài ông trùm nhìn nhau.Đặc biệt là chú ý đến vệ sĩ sau lưng Trần Khiêm.Xem ra địa vị của thằng nhóc Trần này không đơn giản.Sau khi tán gầu linh tỉnh.Kim Điêu nheo mắt lại cười nói: “Tôi tin rằng cậu Trần Trần đây đã từng nghe nói đến đạ văn võ của thị trấn Tháp Câu chúng ta. Lát nữa sẽ bắt đầu thi đấu, tôi thấy đàn em của chủ tịch Trần, ai cũng vạm vỡ uy phong, không biết chủ tịch Trần có ý định muốn tham gia không, để chúng tôi được học hỏi một chút?!”Ý của Kim Điêu rất tố, Tập đoàn Thiên Long này cũng không giống ông chủ của tập đoàn dược liệu trước.Chỉ lên sân khấu thôi đã không đơn giản.Vì vậy Kim Điêu thử một lần để kiểm tra năng lực của Thiên Long.“Thôi bỏ đi, đàn em của tôi đều để trưng cho đẹp thôi chứ không xài được, sao lại là đối thủ của các anh chứ?”Trần Khiêm nhếch mép lắc đầu.“Chủ tịch Trần khiêm tốn quá! Không đấu thì sao biết được?”Kim Điều cười to.“Được thôi, nếu các anh đã có ý này thì được rồi. Vạn Sơn, lát nữa để đàn em của các anh đây dạy cho vài quy tắc!”Trần Khiêm cười nói.“Được thôi cậu chủ, mấy anh em tụi em cũng muốn học quy tắc!”'Thẩm Vạn Sơn khởi động vai, bình tĩnh cười nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Giờ phút này nói: “Nhưng mà mọi người, đại hội văn võ năm nay, ngoài chuyện của Tập đoàn Thiên Long ra thì còn một chuyện khác nữa là phân chia lại thế lực ở thị trấn Tháp Câu chúng ta.... Một khi chuyện này thành công thì tôi không mong chuyện bốn năm trước sẽ tái diễn lại lần nữa!”Cái gọi là đại hội văn võ cũng chỉ là nghe cho oách thôi, thật ra đây chính là đại hội để các thế lực tiến hành phân chia địa bàn.Mà tiêu chuẩn phân chia thì đơn giản hơn nhiều, lực. ai mạnh thì địa bàn người đó nhiều.Bốn năm tổ chức một lần.Mà đấu thực lực là mỗi một ông trùm sẽ sai đàn em của mình ra tranh tài. Người thắng làm vua. Sau đó năm người tiến hành thỏa thuận. Một khi đã ký thì không thể đổi ý.Bốn năm trước, có một thế lực bị cướp địa bàn vốn dĩ thuộc về mình nên vung tay đánh nhau.Phải biết rằng mặc dù tên của thị trấn Tháp Câu là trấn nhưng ít nhất cũng bằng vài cái huyện Bình An.'Tương đương với một thành phố ở phía Bắc Hoa Hạ. Đúng lúc này.“Cậu Trần của Thiên Long đến...”Ngoài cửa, có người kêu.Cũng làm toàn bộ hội trường đang ồn ào chợt yên tĩnh trở lại.Hiển nhiên mọi người đều muốn xem thử cuối cùng người sáng lập nên Tập đoàn Long Thiên là ông trùm phương nào?'Trần Khiêm dẫn vệ sĩ của mình đến.Chỉ có hơn sáu mươi vệ sĩ.Nhưng ai ai cũng trang nghiêm và đầy khí thế.Làm rất nhiều đàn em trong hội trường đều cảm thấy lạnh sống lưng.Trần Khiêm đi thẳng đến bục cao.“Các vị chủ tịch, xin chào!”Trần Khiêm khế mỉm cười.“Chào chủ tịch Trần, mời ngồi!”Vài ông trùm nhìn nhau.Đặc biệt là chú ý đến vệ sĩ sau lưng Trần Khiêm.Xem ra địa vị của thằng nhóc Trần này không đơn giản.Sau khi tán gầu linh tỉnh.Kim Điêu nheo mắt lại cười nói: “Tôi tin rằng cậu Trần Trần đây đã từng nghe nói đến đạ văn võ của thị trấn Tháp Câu chúng ta. Lát nữa sẽ bắt đầu thi đấu, tôi thấy đàn em của chủ tịch Trần, ai cũng vạm vỡ uy phong, không biết chủ tịch Trần có ý định muốn tham gia không, để chúng tôi được học hỏi một chút?!”Ý của Kim Điêu rất tố, Tập đoàn Thiên Long này cũng không giống ông chủ của tập đoàn dược liệu trước.Chỉ lên sân khấu thôi đã không đơn giản.Vì vậy Kim Điêu thử một lần để kiểm tra năng lực của Thiên Long.“Thôi bỏ đi, đàn em của tôi đều để trưng cho đẹp thôi chứ không xài được, sao lại là đối thủ của các anh chứ?”Trần Khiêm nhếch mép lắc đầu.“Chủ tịch Trần khiêm tốn quá! Không đấu thì sao biết được?”Kim Điều cười to.“Được thôi, nếu các anh đã có ý này thì được rồi. Vạn Sơn, lát nữa để đàn em của các anh đây dạy cho vài quy tắc!”Trần Khiêm cười nói.“Được thôi cậu chủ, mấy anh em tụi em cũng muốn học quy tắc!”'Thẩm Vạn Sơn khởi động vai, bình tĩnh cười nói.