Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1246: Tôi đến từ thị trấn Tháp Câu
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mà bây giờ, Thẩm Mộng đang tỏ ra ưu ái anh ta, vậy chẳng phải là hạ thấp mình à.Cảm giác này khiến Dư Giang hơi khó chịu. Nhưng anh ta cũng không phải người không có não, lúc này không nói gì mà chỉ ở bên cạnh nhìn Thẩm Mộngvới Trần Khiêm nói chuyện.“Cô Thẩm Mộng, đây là hai giáo viên mới đến tổ chúng ta à? Đều rất đẹp trai nhỉ!”Lúc này, có vài giáo viên trẻ khác đi qua. Chào hỏi với Thẩm Mộng.Bọn họ đều là phụ nữ, trông cũng không lớn hơn 'Thẩm Mộng là bao.“Đúng vậy, đây là thầy Trần Khiêm, còn đây...” “Ôi ngại quá, tôi quên mất tên thầy rồi..” Đột nhiên vẻ mặt Thẩm Mộng gượng gạo.Đúng thế, vừa rồi Thẩm Mộng cảm thấy Trần Khiêm mặc vest mang giày da, trông rất khôi ngô.Cho nên không khỏi chú ý nhiều hơn đến Trần Khiêm.Dư Giang thì nhàn nhạt cười: “Tôi là Dư Giang!”Cùng lúc đó, lòng đố kị lại càng tuôn trào nhiều hơn.Mấy nữ giáo viên trẻ cũng nói chuyện với Trần Khiêm.Bỗng nhiên lúc này. Một chiếc xe sang đột ngột chạy qua. Dừng ngay trước mặt mấy người bọn họ.Khiến cho Thẩm Mộng với mấy cô gái kia hơi sửng sốt.Lúc này, có vài người vệ sĩ mặc đồ đen từ trên xe bước xuống.“Cậu chủ, ông chủ nói hôm nay là lần đâu cậu đến Thiên Thành nên tối nay mời cậu một bữa để tẩy trần!”Một vệ sĩ đồ đen hơi khom lưng.Dư Giang nâng nhẹ mắt kính vàng của mình: “Được thôi, nói với anh họ, tối nay tôi sẽ qual”“Vâng, cậu chủ!” Mấy người vệ sĩ lại khom lưng. Sau đó mới rời đi.Mấy nữ đồng nghiệp trẻ tuổi đang vây quanh Trần Khiêm thoáng chốc đơ ra, há hốc mồm.Sững sờ nhìn Dư Giang.“Thầy Dư Giang, sao bọn họ lại gọi thầy là cậu chủ?” Có nữ đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi.“À, bọn họ là người của anh họ tôi, anh họ tôi mở vài quán bar với khách sạn ở Vận Thành!”Dư Giang nhàn nhạt nói. Thẩm Mộng không khỏi nhìn Dư Giang thêm vài cái. “Vậy thầy Dư Giang, hình như thầy không phải là người Thiên Thành nhỉ, không ngờ thầy có người anh họ giỏi giang như vậy đấy!”Thẩm Mộng mỉm cười hỏi.*Ừ, tôi đến từ thị trấn Tháp Câu, mọi người đã từng nghe về thế lực ngũ phương chưa?”Dư Giang nhàn nhạt hỏi. “Tôi từng nghe rồi, thị trấn Tháp Câu là do năm thế lực kiểm soát! Rất mạnh, cũng có địa vị rất cao ở Thiên Thành!”Một nữ đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi, đột nhiên còn rất phấn khích.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mà bây giờ, Thẩm Mộng đang tỏ ra ưu ái anh ta, vậy chẳng phải là hạ thấp mình à.Cảm giác này khiến Dư Giang hơi khó chịu. Nhưng anh ta cũng không phải người không có não, lúc này không nói gì mà chỉ ở bên cạnh nhìn Thẩm Mộngvới Trần Khiêm nói chuyện.“Cô Thẩm Mộng, đây là hai giáo viên mới đến tổ chúng ta à? Đều rất đẹp trai nhỉ!”Lúc này, có vài giáo viên trẻ khác đi qua. Chào hỏi với Thẩm Mộng.Bọn họ đều là phụ nữ, trông cũng không lớn hơn 'Thẩm Mộng là bao.“Đúng vậy, đây là thầy Trần Khiêm, còn đây...” “Ôi ngại quá, tôi quên mất tên thầy rồi..” Đột nhiên vẻ mặt Thẩm Mộng gượng gạo.Đúng thế, vừa rồi Thẩm Mộng cảm thấy Trần Khiêm mặc vest mang giày da, trông rất khôi ngô.Cho nên không khỏi chú ý nhiều hơn đến Trần Khiêm.Dư Giang thì nhàn nhạt cười: “Tôi là Dư Giang!”Cùng lúc đó, lòng đố kị lại càng tuôn trào nhiều hơn.Mấy nữ giáo viên trẻ cũng nói chuyện với Trần Khiêm.Bỗng nhiên lúc này. Một chiếc xe sang đột ngột chạy qua. Dừng ngay trước mặt mấy người bọn họ.Khiến cho Thẩm Mộng với mấy cô gái kia hơi sửng sốt.Lúc này, có vài người vệ sĩ mặc đồ đen từ trên xe bước xuống.“Cậu chủ, ông chủ nói hôm nay là lần đâu cậu đến Thiên Thành nên tối nay mời cậu một bữa để tẩy trần!”Một vệ sĩ đồ đen hơi khom lưng.Dư Giang nâng nhẹ mắt kính vàng của mình: “Được thôi, nói với anh họ, tối nay tôi sẽ qual”“Vâng, cậu chủ!” Mấy người vệ sĩ lại khom lưng. Sau đó mới rời đi.Mấy nữ đồng nghiệp trẻ tuổi đang vây quanh Trần Khiêm thoáng chốc đơ ra, há hốc mồm.Sững sờ nhìn Dư Giang.“Thầy Dư Giang, sao bọn họ lại gọi thầy là cậu chủ?” Có nữ đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi.“À, bọn họ là người của anh họ tôi, anh họ tôi mở vài quán bar với khách sạn ở Vận Thành!”Dư Giang nhàn nhạt nói. Thẩm Mộng không khỏi nhìn Dư Giang thêm vài cái. “Vậy thầy Dư Giang, hình như thầy không phải là người Thiên Thành nhỉ, không ngờ thầy có người anh họ giỏi giang như vậy đấy!”Thẩm Mộng mỉm cười hỏi.*Ừ, tôi đến từ thị trấn Tháp Câu, mọi người đã từng nghe về thế lực ngũ phương chưa?”Dư Giang nhàn nhạt hỏi. “Tôi từng nghe rồi, thị trấn Tháp Câu là do năm thế lực kiểm soát! Rất mạnh, cũng có địa vị rất cao ở Thiên Thành!”Một nữ đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi, đột nhiên còn rất phấn khích.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mà bây giờ, Thẩm Mộng đang tỏ ra ưu ái anh ta, vậy chẳng phải là hạ thấp mình à.Cảm giác này khiến Dư Giang hơi khó chịu. Nhưng anh ta cũng không phải người không có não, lúc này không nói gì mà chỉ ở bên cạnh nhìn Thẩm Mộngvới Trần Khiêm nói chuyện.“Cô Thẩm Mộng, đây là hai giáo viên mới đến tổ chúng ta à? Đều rất đẹp trai nhỉ!”Lúc này, có vài giáo viên trẻ khác đi qua. Chào hỏi với Thẩm Mộng.Bọn họ đều là phụ nữ, trông cũng không lớn hơn 'Thẩm Mộng là bao.“Đúng vậy, đây là thầy Trần Khiêm, còn đây...” “Ôi ngại quá, tôi quên mất tên thầy rồi..” Đột nhiên vẻ mặt Thẩm Mộng gượng gạo.Đúng thế, vừa rồi Thẩm Mộng cảm thấy Trần Khiêm mặc vest mang giày da, trông rất khôi ngô.Cho nên không khỏi chú ý nhiều hơn đến Trần Khiêm.Dư Giang thì nhàn nhạt cười: “Tôi là Dư Giang!”Cùng lúc đó, lòng đố kị lại càng tuôn trào nhiều hơn.Mấy nữ giáo viên trẻ cũng nói chuyện với Trần Khiêm.Bỗng nhiên lúc này. Một chiếc xe sang đột ngột chạy qua. Dừng ngay trước mặt mấy người bọn họ.Khiến cho Thẩm Mộng với mấy cô gái kia hơi sửng sốt.Lúc này, có vài người vệ sĩ mặc đồ đen từ trên xe bước xuống.“Cậu chủ, ông chủ nói hôm nay là lần đâu cậu đến Thiên Thành nên tối nay mời cậu một bữa để tẩy trần!”Một vệ sĩ đồ đen hơi khom lưng.Dư Giang nâng nhẹ mắt kính vàng của mình: “Được thôi, nói với anh họ, tối nay tôi sẽ qual”“Vâng, cậu chủ!” Mấy người vệ sĩ lại khom lưng. Sau đó mới rời đi.Mấy nữ đồng nghiệp trẻ tuổi đang vây quanh Trần Khiêm thoáng chốc đơ ra, há hốc mồm.Sững sờ nhìn Dư Giang.“Thầy Dư Giang, sao bọn họ lại gọi thầy là cậu chủ?” Có nữ đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi.“À, bọn họ là người của anh họ tôi, anh họ tôi mở vài quán bar với khách sạn ở Vận Thành!”Dư Giang nhàn nhạt nói. Thẩm Mộng không khỏi nhìn Dư Giang thêm vài cái. “Vậy thầy Dư Giang, hình như thầy không phải là người Thiên Thành nhỉ, không ngờ thầy có người anh họ giỏi giang như vậy đấy!”Thẩm Mộng mỉm cười hỏi.*Ừ, tôi đến từ thị trấn Tháp Câu, mọi người đã từng nghe về thế lực ngũ phương chưa?”Dư Giang nhàn nhạt hỏi. “Tôi từng nghe rồi, thị trấn Tháp Câu là do năm thế lực kiểm soát! Rất mạnh, cũng có địa vị rất cao ở Thiên Thành!”Một nữ đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi, đột nhiên còn rất phấn khích.