Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1247: Vậy tôi tự đi tìm vậy
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Ba tôi là quản lý của nhà họ Tào, một trong năm thế lực ở Tháp Câu!”Dư Giang cười nói.“Cái gì?"Mọi người lại càng thêm sửng sốt.Bọn họ đều là người Thiên Thành, chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, cho nên càng thích những cái gọi là làm. ăn.Bởi vì chỉ cần làm ăn tốt mới có thể sống tốt hơn ở 'Thiên Thành, vô cùng nở mặt nở mày.Đây là mong muốn của tất cả các cô gái.Xem ra đoàn xe vừa rồi đã khiến mấy cô gái hâm mộ rồi, Dư Giang lại là người của thế lực Ngũ Phương!“Vậy thầy không làm việc ở tập đoàn nhà thầy à?”Mấy cô gái lần lượt hỏi.“Ha ha, không muốn làm thôi. Hiện tại ở thị trấn Tháp Câu rất hỗn loạn, năm thế lực bây giờ đã phó mặc cho Tập đoàn Thiên Long mới nổi lên rồi. Ý của ba tôi là để tôi ra ngoài tự làm trước!”Dư Giang lắc đầu cười khổ.'Thẩm Mộng mỉm cười, không ngờ Dư Giang lại chín chắn cẩn trọng như vậy.“Thế thì vừa khéo, thầy Dư còn trẻ như vậy, lăn lộn nhiều một chút biết đâu sẽ mở ra được một thế giới mới"Thẩm Mộng đến bên cạnh Dư Giang, cười nói.“Tôi cũng nghĩ như vậy!”Sau đó, mọi người nghe Dư Giang kể về một số chuyện lớn xảy ra gần đây ở Thiên Thành và trấn Tháp Câu.Trò chuyện rất vui vẻ.Trần Khiêm chỉ ở một bên lắc đầu, cười khổ một tiếng.Cảnh tượng thế này, anh thấy nhiều nên đã quen rồi.Lúc này, Dư Giang khẽ liếc mắt nhìn Trân Khiêm bị bỏ rơi, vẻ đắc ý thoáng qua trên mặt anh ta.Buổi sáng không có bài giảng thử. Trần Khiêm vẫn luôn ngồi trong văn phòng. Chẳng mấy chốc đã đến trưa.Trần Khiêm nhìn Thẩm Mộng ở một bên rồi cười nói: “Cô Thẩm, trưa cùng đi căn tin nhé, tôi mời cô!”Lúc sáng nói chuyện, Thẩm Mộng có nói buổi trưa sẽ dẫn Trần Khiêm cùng đi căn tin ăn cơm, dù sao thì Trân Khiêm cũng mới đến nên còn chưa quen.Cho nên Trần Khiêm chủ động nói ra, ngoài điều này ra thì Trần Khiêm cũng không có suy nghĩ thừa thãi nào. khác.“Không được rồi thầy Trần, buổi trưa tôi còn có việc, ngại quái”'Thẩm Mộng khẽ vuốt tóc của mình.Trần Khiêm gật đầu cười: “Vậy tôi tự đi tìm vậy!”Sau đó thì anh đi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Ba tôi là quản lý của nhà họ Tào, một trong năm thế lực ở Tháp Câu!”Dư Giang cười nói.“Cái gì?"Mọi người lại càng thêm sửng sốt.Bọn họ đều là người Thiên Thành, chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, cho nên càng thích những cái gọi là làm. ăn.Bởi vì chỉ cần làm ăn tốt mới có thể sống tốt hơn ở 'Thiên Thành, vô cùng nở mặt nở mày.Đây là mong muốn của tất cả các cô gái.Xem ra đoàn xe vừa rồi đã khiến mấy cô gái hâm mộ rồi, Dư Giang lại là người của thế lực Ngũ Phương!“Vậy thầy không làm việc ở tập đoàn nhà thầy à?”Mấy cô gái lần lượt hỏi.“Ha ha, không muốn làm thôi. Hiện tại ở thị trấn Tháp Câu rất hỗn loạn, năm thế lực bây giờ đã phó mặc cho Tập đoàn Thiên Long mới nổi lên rồi. Ý của ba tôi là để tôi ra ngoài tự làm trước!”Dư Giang lắc đầu cười khổ.'Thẩm Mộng mỉm cười, không ngờ Dư Giang lại chín chắn cẩn trọng như vậy.“Thế thì vừa khéo, thầy Dư còn trẻ như vậy, lăn lộn nhiều một chút biết đâu sẽ mở ra được một thế giới mới"Thẩm Mộng đến bên cạnh Dư Giang, cười nói.“Tôi cũng nghĩ như vậy!”Sau đó, mọi người nghe Dư Giang kể về một số chuyện lớn xảy ra gần đây ở Thiên Thành và trấn Tháp Câu.Trò chuyện rất vui vẻ.Trần Khiêm chỉ ở một bên lắc đầu, cười khổ một tiếng.Cảnh tượng thế này, anh thấy nhiều nên đã quen rồi.Lúc này, Dư Giang khẽ liếc mắt nhìn Trân Khiêm bị bỏ rơi, vẻ đắc ý thoáng qua trên mặt anh ta.Buổi sáng không có bài giảng thử. Trần Khiêm vẫn luôn ngồi trong văn phòng. Chẳng mấy chốc đã đến trưa.Trần Khiêm nhìn Thẩm Mộng ở một bên rồi cười nói: “Cô Thẩm, trưa cùng đi căn tin nhé, tôi mời cô!”Lúc sáng nói chuyện, Thẩm Mộng có nói buổi trưa sẽ dẫn Trần Khiêm cùng đi căn tin ăn cơm, dù sao thì Trân Khiêm cũng mới đến nên còn chưa quen.Cho nên Trần Khiêm chủ động nói ra, ngoài điều này ra thì Trần Khiêm cũng không có suy nghĩ thừa thãi nào. khác.“Không được rồi thầy Trần, buổi trưa tôi còn có việc, ngại quái”'Thẩm Mộng khẽ vuốt tóc của mình.Trần Khiêm gật đầu cười: “Vậy tôi tự đi tìm vậy!”Sau đó thì anh đi.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… “Ba tôi là quản lý của nhà họ Tào, một trong năm thế lực ở Tháp Câu!”Dư Giang cười nói.“Cái gì?"Mọi người lại càng thêm sửng sốt.Bọn họ đều là người Thiên Thành, chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, cho nên càng thích những cái gọi là làm. ăn.Bởi vì chỉ cần làm ăn tốt mới có thể sống tốt hơn ở 'Thiên Thành, vô cùng nở mặt nở mày.Đây là mong muốn của tất cả các cô gái.Xem ra đoàn xe vừa rồi đã khiến mấy cô gái hâm mộ rồi, Dư Giang lại là người của thế lực Ngũ Phương!“Vậy thầy không làm việc ở tập đoàn nhà thầy à?”Mấy cô gái lần lượt hỏi.“Ha ha, không muốn làm thôi. Hiện tại ở thị trấn Tháp Câu rất hỗn loạn, năm thế lực bây giờ đã phó mặc cho Tập đoàn Thiên Long mới nổi lên rồi. Ý của ba tôi là để tôi ra ngoài tự làm trước!”Dư Giang lắc đầu cười khổ.'Thẩm Mộng mỉm cười, không ngờ Dư Giang lại chín chắn cẩn trọng như vậy.“Thế thì vừa khéo, thầy Dư còn trẻ như vậy, lăn lộn nhiều một chút biết đâu sẽ mở ra được một thế giới mới"Thẩm Mộng đến bên cạnh Dư Giang, cười nói.“Tôi cũng nghĩ như vậy!”Sau đó, mọi người nghe Dư Giang kể về một số chuyện lớn xảy ra gần đây ở Thiên Thành và trấn Tháp Câu.Trò chuyện rất vui vẻ.Trần Khiêm chỉ ở một bên lắc đầu, cười khổ một tiếng.Cảnh tượng thế này, anh thấy nhiều nên đã quen rồi.Lúc này, Dư Giang khẽ liếc mắt nhìn Trân Khiêm bị bỏ rơi, vẻ đắc ý thoáng qua trên mặt anh ta.Buổi sáng không có bài giảng thử. Trần Khiêm vẫn luôn ngồi trong văn phòng. Chẳng mấy chốc đã đến trưa.Trần Khiêm nhìn Thẩm Mộng ở một bên rồi cười nói: “Cô Thẩm, trưa cùng đi căn tin nhé, tôi mời cô!”Lúc sáng nói chuyện, Thẩm Mộng có nói buổi trưa sẽ dẫn Trần Khiêm cùng đi căn tin ăn cơm, dù sao thì Trân Khiêm cũng mới đến nên còn chưa quen.Cho nên Trần Khiêm chủ động nói ra, ngoài điều này ra thì Trần Khiêm cũng không có suy nghĩ thừa thãi nào. khác.“Không được rồi thầy Trần, buổi trưa tôi còn có việc, ngại quái”'Thẩm Mộng khẽ vuốt tóc của mình.Trần Khiêm gật đầu cười: “Vậy tôi tự đi tìm vậy!”Sau đó thì anh đi.